Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào

Quyển 1: Indominus Rex - Chương 8

Trước Sau

break

Cách con người cho ăn chẳng khác nào hạ độc, mỗi lần đều như một vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ lâu.

Nếu không phải như vậy, thì chứng tỏ loài người rất giỏi khiêu khích và thích tìm chuyện, nếu không thì thật khó giải thích tại sao bữa sáng của cô lại là nhím, bữa trưa là nhím lông dài, còn bữa tối là lươn điện?

Lần đầu tiên tiếp xúc với nhím, Assath gần như không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nó cuộn tròn thành một quả cầu, trông có vẻ rất nhút nhát, nhưng bộ gai trên người lại dựng đứng lên hết cỡ, tạo tư thế phòng thủ, đứng yên bất động, trông rất có khí chất của câu “Mi làm gì được ta?”

Mép trên bị gai đâm mấy lần, cô đành phải rút miệng lại, đổi sang dùng móng vuốt cắt bỏ lớp gai nhọn. May mắn thay, gai của con mồi rỗng bên trong, độ cứng không đủ, cô cắt dọc theo chân gai một mảng lớn, cuối cùng dứt khoát kết liễu nó.

Khổ nỗi, thịt nhím ít đến mức không đủ ăn, cô chỉ cần hai ba miếng là đã xử lý xong, chưa được bao lâu bụng lại đói đến mức dính sát vào lưng.

Vất vả lắm mới chờ đến bữa thứ hai, cô cứ nghĩ lần này sẽ được ăn món gì đó to hơn, ai ngờ đám người ngu xuẩn lại mang đến một con nhím lông dài.

Đúng là nhím lông dài có kích thước lớn hơn nhím thường, nhưng nó cũng toàn thân đầy gai, và còn khó đối phó hơn nhím nhiều. Gai của nó đặc ruột, vừa dai vừa cứng, thậm chí khi gặp nguy hiểm còn có thể tự động rơi ra, đâm vào kẻ tiếp xúc và gây sát thương.

Cô sơ ý trúng chiêu, gai của nhím lông dài dựng lên rất nhanh, nở rộng ngay lập tức, đâm vào mặt cô một vòng, suýt nữa còn làm tổn thương mắt cô.

Vừa kinh ngạc vừa tức giận, cảm xúc dâng trào khiến cô không còn quan tâm nhím lông dài có gai hay không, cắn rách miệng cũng phải xé xác nó, làm chính mình trở nên vô cùng nhếch nhác.

Thế nhưng cái giá đã trả, thức ăn lại không đủ no. Nhím lông dài chỉ có thể tạm thời làm dịu cơn đói, dạ dày cô vẫn nóng rát như lửa đốt.

Có vẻ như cô đã bước vào giai đoạn phát triển, nhu cầu ăn uống lớn hơn trước. Nhưng cô lại kén ăn, mỗi bữa đều để thừa lại một phần, khiến con người lầm tưởng rằng khẩu phần ăn của cô không lớn, vẫn giữ nguyên tiêu chuẩn cung cấp trước đây, dẫn đến tình trạng cô luôn trong trạng thái “ăn không đủ no”.

Ăn hết phần thừa để ám chỉ con người rằng khẩu phần ăn của cô không đủ chăng?

Không, bọn họ chỉ cho rằng cô đang ăn khỏe hơn thôi, lượng thức ăn cung cấp sẽ không thay đổi.

Bực bội trong lòng, cô quét đuôi trên mặt đất, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ra bên ngoài, như thể đang suy nghĩ có nên cắn người hay không? Nhưng cũng chính trong cơn đói cồn cào này, cô hiểu ra giá trị của thức ăn.

Cô nhận thức được rằng ở trong lồng còn có con người nuôi nấng, nhưng nếu ra ngoài thì phải trân trọng từng bữa ăn, vì không chắc có thể kiếm được thức ăn hay không.

Nhận ra điều đó, cô cảm thấy tư duy của mình được nâng lên một tầng cao hơn, dường như đã ngộ ra một chân lý nào đó—nhưng cái chân lý này chẳng có ích gì cả, vì nó không thể giúp cô hết đói.

Cứ như vậy, một buổi chiều khó chịu trôi qua, buổi tối cuối cùng cũng đến với một bữa ăn lớn.

Đó là một con lươn màu xám nâu, dài 55 inch, nặng 44 pound. Dù có một bộ răng sắc nhọn, nhưng trong mắt cô nó trông vô cùng đáng yêu, dường như đang vẫy tay gọi cô với danh nghĩa “bữa tối”.

Cô hào hứng lao xuống nước, há to miệng định cắn nó một phát bất ngờ—nhưng cô không ngờ rằng con mồi này lại từ bỏ sát thương vật lý để chuyển sang sát thương ma pháp, đây lại là một con lươn điện!

Và thế là cô đã được nếm thử một loại thức ăn mới.

Lần này, thay vì cắn được thịt, cô lại chìm trong một luồng điện chói lòa và mất đi ý thức...

Lúc tỉnh dậy, cô đang bị trói trên bàn thí nghiệm, đám người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên vẻ may mắn.

“Không ngờ nó có thể chịu được một cú phóng điện toàn lực của lươn điện, đúng là mạng lớn!”

“Có vẻ như điện giật vẫn có tác dụng với khủng long, tốt nhất nên lắp thêm hàng rào điện cao thế.”

“Anh bạn, có lẽ chỉ có tác dụng trong giai đoạn hiện tại thôi...”

Lời con người vang lên bên tai, nhưng cô không để tâm. Điều cô quan tâm lúc này là lần đầu tiên trong đời cô thất bại trong săn mồi, và thất bại này chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào cô, khiến cô dẹp bỏ sự kiêu ngạo và tự mãn của một kẻ săn mồi.

Cô biết quá ít, mà thế giới này lại có quá nhiều thứ có thể dạy cho cô một bài học.

Có lẽ, trong khi xem những kẻ khác là con mồi, cô cũng đã trở thành con mồi của kẻ khác.

Phải ghi nhớ bài học này...

Cô nhắm mắt lại, ôm cơn đói đi vào giấc ngủ.

Con người rốt cuộc cũng không phải là ác quỷ, họ không thể làm ra chuyện cắt xén khẩu phần ăn của khủng long con.

Sau khi phát hiện ra cô đã bước vào giai đoạn phát triển, họ cuối cùng cũng điều chỉnh lượng thức ăn phù hợp với sự tăng trưởng của cô.

Chỉ là, họ tạm thời rút món “lươn điện” ra khỏi thực đơn, cho rằng chưa đến lúc đưa nó trở lại.

Nhưng họ không hề biết rằng con khủng long nhỏ trong hộp sinh thái đang chờ đợi lươn điện xuất hiện một lần nữa.

Cô đã ghi nhớ nó, và cô muốn tự tay giết nó—bởi vì bản năng nói cho cô biết rằng, trên thế giới này không tồn tại thiên địch của cô. Nếu có, thì đó chỉ là vì cô còn quá yếu.

Đáng tiếc, lươn điện đã biến mất không dấu vết, cô chỉ có thể ngày qua ngày chờ đợi.

Sự kiên nhẫn và bực bội đan xen nhau, khiến cô trong những ngày tiếp theo trở nên hung hãn hơn trước, không con mồi nào dưới móng vuốt của cô có thể sống sót quá mười giây.

“Nó bị sao thế? Chẳng lẽ cũng bước vào ‘giai đoạn nhạy cảm với trật tự’ như trẻ con loài người? Một thời kỳ khó chiều và khó dỗ à?”

“Khủng long con chắc không có cái gọi là giai đoạn nhạy cảm đâu.” Một người ngáp dài, nốc một ngụm cà phê rồi nói: “Chỉ là hormone tăng trưởng tiết ra quá nhiều thôi, giống như hormone tuổi dậy thì của chúng ta, dopamine khi yêu đương, endorphin khi vận động… Ồ, quá bình thường.”

Anh ta dừng lại một lát, lại ngáp liên tục mấy cái: “Ví dụ như tôi đây, melatonin tiết ra nhiều quá, đến mức cà phê cũng chẳng thắng nổi. Này anh bạn, tôi đi ngủ đây, trông chừng nó hộ tôi nhé.”

Người đồng nghiệp giơ tay ra hiệu OK, anh ta hài lòng mỉm cười, cầm cốc đi về phía phòng ngủ trong phòng thí nghiệm.

Thế nhưng có lẽ vì quá buồn ngủ hoặc phản ứng chậm chạp, anh ta không chú ý đến chân mình, bất ngờ bị một cái ghế vướng lại, khiến chiếc cốc trong tay bay ra ngoài. Trùng hợp làm sao, nó lại rơi thẳng vào khu vực nước sạch bên ngoài hộp sinh thái.

Xong rồi! Chất lượng nước thay đổi, hệ thống tuần hoàn nước tự động kích hoạt. Giữa tiếng kêu hoảng loạn “NO, NO, NO” của hai nghiên cứu viên, một cốc cà phê đặc sánh cứ thế hòa vào nguồn nước, theo hệ thống dẫn vào hồ nước mà Assath dùng để uống, khiến nó biến thành một màu nâu đậm.

“Không không không, đừng uống! Bé ngoan đừng uống cái đó!”

“Mau thay nước đi! Khủng long đâu có hiểu tiếng người!”

Trong thực đơn của “tài sản” hoàn toàn không có cà phê, nếu lỡ uống vào xảy ra chuyện gì thì bọn họ tiêu đời mất.

Đáng tiếc, dù tốc độ của hai người có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng Assath cúi đầu xuống. Hơn nữa, cô nàng vốn đã tò mò về thứ con người uống mỗi ngày từ lâu, nay khó khăn lắm mới có cơ hội, sao có thể không thử chứ?

Thế là, trong ánh mắt hoảng hốt đến vỡ tim của hai nghiên cứu viên, cô cúi đầu xuống uống cà phê. Vì trân trọng cơ hội hiếm có này, cô còn uống một ngụm thật lớn.

Rồi… cô nhổ ra ngay lập tức.

Đắng! Đắng kinh khủng!

Quái, sao loài người có thể uống nổi thứ đắng nghét này? Chẳng lẽ bọn họ không có lưỡi à? Cô không ngờ lần đầu tiên bản thân cảm thấy “kính nể” loài người lại là vì một ngụm cà phê.

Dư vị đắng kéo dài mãi không tan, dù cô có nhổ ra nhanh đến đâu cũng không kịp ngăn cơ thể hấp thụ caffeine. Trước khi caffeine bị chuyển hóa, cô không hề thấy buồn ngủ chút nào.

Mà cô không ngủ, thì hai nghiên cứu viên cũng không dám ngủ. Ba bên mắt to trừng mắt nhỏ suốt nửa đêm, chẳng biết đang đối đầu vì cái gì nữa.

Nhưng qua vụ này, cô đã hiểu tác dụng của “cà phê”.

Nói một cách đơn giản, cà phê giúp con người luôn tỉnh táo, mà thời gian tỉnh táo càng lâu, làm việc được càng nhiều. Chả trách cà phê trong phòng thí nghiệm uống mãi không hết, còn khủng long thì bị cấm uống—hóa ra là để con người làm việc liên tục, còn khủng long thì được hưởng thụ à?

Assath cảm thấy mình lại lĩnh ngộ ra thêm điều gì đó, nhưng vẫn chẳng ích gì—vì nó không thể giúp cô hết đói.

Với động vật, thức ăn quan trọng hơn bất kỳ cái gọi là “tư tưởng” nào.

Sự cố cà phê bị hai nghiên cứu viên giấu nhẹm, cũng giống như cặp chị em nọ giấu nhẹm đi sự bất thường trong não bộ của cô.

Phòng thí nghiệm nhanh chóng khôi phục vẻ yên bình như trước, tưởng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra từng giây từng phút đều có sự thay đổi mới.

Nghe nói, chỉ vài tuần nữa, tài sản đầu tiên ở phòng bên sẽ được đưa ra khỏi hộp sinh thái và chuyển vào khu bảo tồn tự nhiên.

Con đó ăn nhiều, lớn nhanh, kích thước hiện đã gấp đôi cô. Chẳng bao lâu nữa, ngay cả hộp sinh thái lớn nhất trong phòng thí nghiệm cũng không đủ chỗ cho nó hoạt động thoải mái, vì sự an toàn của mọi người, chuyển nó ra ngoài nuôi dưỡng là phương án tốt nhất.

Còn theo một nghiên cứu viên khác, tiến sĩ Wu có vẻ muốn để hai “tài sản” ở chung một thời gian, xem thử chúng có hành vi giao tiếp đồng loại như Velociraptor không.

Nếu có, chứng tỏ cả hai có khả năng cải tạo, có thể thuê chuyên gia động vật về huấn luyện chúng.

Nếu không, điều đó có nghĩa chúng quá hoang dã, không thể thuần dưỡng. Khi ấy, phương pháp chăm sóc sẽ chuyển sang cho ăn bằng cần cẩu máy móc, bỏ hẳn tương tác với con người.

Không ai phản đối phương án đầu tiên, nhưng với phương án thứ hai, nhiều người bày tỏ ý kiến khác nhau.

“Chúng chắc chắn không hòa hợp nổi, con đầu tiên có tính công kích rất cao, còn con thứ hai… Được rồi, nó coi mọi thứ trong hộp sinh thái đều là thức ăn. Đưa chúng vào chung, thật sự không đánh nhau sao?”

“Chênh lệch thể hình quá lớn, nếu xảy ra xung đột, con đầu tiên sẽ giết chết con thứ hai mất.”

“Này, xem thường ai thế? Con thứ hai lần đầu đi săn đã hạ gục con trăn lưới to gấp đôi nó, sau đó còn giết cả một con cá sấu đầm lầy, đặc biệt giỏi đánh phản công. Biết đâu sau trận chiến, nó giết ngược lại con đầu tiên thì sao?”

“Khi hai kẻ săn mồi cùng loài gặp nhau, kẻ có thể hình lớn hơn sẽ có lợi thế hơn—đây là kiến thức cơ bản.”

“Nhưng kinh nghiệm lịch sử lại chứng minh rằng đôi khi cái gọi là ‘kiến thức cơ bản’ chính là nghịch lý!”

Hai phe tranh cãi dữ dội, câu cú dài ngắn đủ kiểu, tranh luận logic từng đoạn, càng cãi càng hăng, suýt chút nữa thì động tay động chân. Assath chỉ yên lặng nghe, cái đuôi dài lười biếng đong đưa như một con mèo.

Cô chẳng quan tâm sắp tới sẽ thế nào, cũng không hứng thú với chuyện ai mạnh ai yếu. Thứ duy nhất cô quan tâm hiện tại là—phòng thí nghiệm vừa lắp đặt thêm một thiết bị mới: một màn hình.

Mỗi khi kim đồng hồ chỉ đến tám giờ, trên màn hình sẽ xuất hiện một chuỗi xoắn kép. Nó có ngũ quan và tay chân như con người, biết nói chuyện, thích nhảy tới nhảy lui trên màn hình, nhưng lại không có mùi của sinh vật sống.

Nó nói rằng nó là “Ngài DNA”, có thể giải đáp mọi thắc mắc.

Thế nhưng những tinh anh trong phòng thí nghiệm không có thắc mắc gì, mà kẻ nhiều thắc mắc nhất thì lại bị nhốt trong hộp sinh thái, còn chưa biết nói tiếng người.

Dần dần, cô nhận ra âm thanh ồn ào xung quanh biến mất.

“Nó đang nhìn cái gì vậy?”

Lúc này họ mới phát hiện con khủng long con đã rời khỏi bóng tối, đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt có chút đáng sợ. Mà nhìn theo hướng mắt nó, họ liền thấy nhân vật hoạt hình đang nhảy nhót trên màn hình—Ngài DNA.

“… Wow, phim hoạt hình kìa, trẻ con đã đến cái tuổi này rồi.”

“Có lẽ nó đang nghĩ xem thứ đó có ăn được không?”

“Tôi thừa nhận, so với con đầu tiên, tôi thích con thứ hai hơn. Ít nhất có Ngài DNA ở đó, nó sẽ không làm ồn khi anh ngủ.”

Đám người rời đi, bộ phim hoạt hình vẫn chưa bị tắt. Cô biết, con người cũng có thời gian ăn cố định, họ rời đi để ăn no.
Phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh, tiếng của Ngài DNA lúc này vang lên rõ ràng và mạch lạc:

“Chào mừng đến với Công viên Kỷ Jura, hôm nay là ngày khai trương chính thức, bạn có muốn biết khủng long đã được hồi sinh như thế nào không? Tôi sẽ đưa bạn đi khám phá!”

Phiên bản cũ kỹ của Ngài DNA kéo ngược thời gian trở về năm 1993, mở ra một khởi nguyên đã bị phong kín mười năm trước, ngay trước mắt một sinh vật phi nhân loại.

Cô không hiểu hết, nhưng đã ghi nhớ những hình ảnh lặp đi lặp lại trong đó.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc