CHƯƠNG 046: CÁI ÔM ẤM ÁP, SỰ VÙNG DẬY
Ngọc Tình đã từng nghĩ không gian Ngọc Thúy dưới đáy hồ Thạch Túy sẽ như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ bên dưới đáy hồ lại còn có một cái cây như thế này, hơn nữa không ngờ không gian Ngọc Túy lại ở bên trong cái cây màu trắng ngọc này.
Ngọc Tình chậm rãi bước lên phía trước, lặng lẽ quan sát cái cây màu trắng ngọc, đó là một cái cây sáng rực rỡ, là một hòn ngọc đẹp thực sự, điều đặc biệt nhất đó là, cái cây này là một thực vật có sức sống thực sự, ở trên đỉnh cây ngọc, là một đóa hoa ngọc vô cùng tinh tế, ở giữa bông hoa là nhụy hoa quay vòng nhẹ nhàng mềm mại.
Ngọc Tình nhìn chăm chú, sau đó cô toát ra một chút sức mạnh tinh thần muốn tiến lại gần cây ngọc, sức mạnh tinh thần vừa mới xuất hiện, Ngọc Tình liền cảm thấy linh khí đang soi sục. Sức mạnh tinh thần từng chút từng chút từ từ thăm dò cái cây ngọc này, từ rễ tới ngon rồi tới cả bông hoa, cảm giác thấy sự mạnh yếu của linh khí. Lập tức sau đó, trong mắt Ngọc Tình sáng lên sự vui sướng và ngạc nhiên, nhụy hoa trắng mịn kia chắc mới thực sự là không gian Ngọc Túy, sức mạnh tinh thần của cô vừa mới tiếp xúc lại gần nhụy hoa cô liền cảm thấy được linh khí mạnh mẽ. Nhị hoa này chính là không gian Ngọc Túy, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngọc Tình không hề vội vàng kéo không gian Ngọc Túy đó xuống, cô điều động sức mạnh tinh thần, cẩn thận ngắt từ trên cây ngọc bích đó xuống hai chiếc lá, chế thành một chiếc hộp ngọc sau đó mới ra tay ngắt bông hoa ngọc đó xuống, đặt vào chiếc hộp ngọc khẽ khàng và đóng nắp lại.
Ngân Nguyên đứng nguyên một chỗ xem hàng loạt các động tác của Ngọc Tình, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, rõ ràng nó cực kì hài lòng với cách làm của Ngọc Tình.
Thiên nhiên thì vô cùng thần kì, chỉ cần không làm hỏng gốc rễ của chiếc cây ngọc này thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ở đây sẽ lại xuất hiện một không gian Ngọc Túy mới!
Đạt được không gian Ngọc Túy, Ngọc Tình không còn lí do gì để ở lại đây nữa, cô thúc giục chiếc nhẫn hãy ra khỏi hồ, sau đó còn ngắt hết những hoa Ngọc Túy ở trong động, thu lấy thi thể của rắn băng, dựa theo con đường lúc tới để rời khỏi sơn động.
Vừa ra khỏi sơn động Ngọc Tình liền phát hiện, hóa ra một đêm đã qua đi rồi, một ngày mới cuối cùng cũng đã tới.
Ngọc Tình hít thở không khí ẩm mát đặc biệt của núi Tây Sơn này, trong lòng thầm biết ơn, thiếu chút nữa cô đã không còn cơ hội để nhìn thấy ánh sáng mặt trời hôm nay rồi! bây giờ cô có thể đứng ở đây, cảm nhận được sức sống của cuộc sống và sinh mạng của mình, thật là tuyệt vời.
Ngọc Tình khẽ cười, cơ thể cô khẽ động, chạy xuống núi, việc chạy bộ buổi sáng để rèn luyện cơ thể là không thể từ bỏ.
Chạy thẳng một mạch về khu cắm trại, cô nhìn thấy Phong Nhã Trần đang đứng ở trước cửa trại của cô đợi cô, Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình chạy tung tăng vui vẻ, Phong Nhã Trần bĩu môi nói: “Tình Tình, việc chạy bộ buổi sáng cậu không thể bỏ một ngày được à!”
“Ừm!” Ngọc Tình gật đầu, nhìn Phong Nhã Trần, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phong Nhã Trần, cậu phải biết, ở bên cạnh tớ thì luôn rất nguy hiểm, vì vậy cậu nhất định phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, cậu phải biết rằng từ trước tới nay bên cạnh tớ không bao giờ giữ lại kẻ yếu đuối.”
Ngọc Tình nói lời không được dễ nghe cho lắm, thực ra cô biết, từ trước tới nay Phong Nhã Trần chưa bao giờ là kẻ yếu, một đứa trẻ 8,9 tuổi có thể có được sự công nhận của xã hội thượng lưu, trở thành người kế nhiệm không phải nghi ngờ của tập đoàn Phong Thị, một Phong Nhã Trần như vậy thì làm sao là kẻ yếu được!
Thế nhưng lần này đến với Côn Minh làm cho Ngọc Tình cảm nhận được áp lực càng lớn hơn, cô thấy mình có trách nhiệm càng nặng nề hơn, Phong Nhã Trần ở bên cạnh cô, với tư cách một người gần gũi với cô, cậu ta tuyệt đối sẽ không được an toàn! Vừa nãy cô nói thể coi như là để tiêm cho cậu ta một mũi đề phòng cũng tốt.
“Ngọc Tình!” đây là lần đầu tiên Phong Nhã Trần gọi cả tên họ cô như thế, cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn Ngọc Tình một cách nghiêm túc như vậy, bây giờ cậu ta nghiêm chỉnh giống hệt như người kế nhiệm trong tương lai của tập đoàn Phong Thị vậy: “Anh thích em, anh biết anh ở bên cạnh em thì có nghĩa thế nào! Anh cũng có thể cảm nhận được sự khác thường của em, nhưng anh không hề hi vọng tất cả em đều sẽ đảm đương! Ngọc Tình, anh hi vọng anh có thể gánh vác cùng với em! kể cả sau này trời có sụp xuống, thì cũng là cả hai chúng ta cùng chống đỡ!”
Những câu nói đó tuyệt đối không thể được nói ra từ miệng của một đứa trẻ, điều này làm Ngọc Tình đơ người ra, cô nhìn nét mặt nghiêm túc có chút xa lạ của Phong Nhã Trần, trong lòng thấy vô cùng vui mừng, ngưỡng mộ, đồng thời ngay sau đó là chút thất vọng, một Phong Nhã Trần không hề nhõng nhẹo, không đáng yêu, không làm nũng nhưng lại thể hiện hết những điều đó trước mặt cô, một Phong Nhã Trần như vậy sao cô có thể không yêu chứ.
Ngọc Tình khẽ cười, bước lên phía trước hai bước, đưa tay ra khẽ ôm lấy cậu ta: “Nhã Trần, cảm ơn anh!”
Phong Nhã Trần cười mỉm, đôi mắt cậu ta chớp chớp, ôm chặt lấy Ngọc Tình, giọng nói đầy sự yêu thương chiều chuộng: “Em á! Chỉ biết làm cho người khác tức chết đi thôi!”
“Nhã Trần, ở bên cạnh em thực sự anh sẽ gặp nguy hiểm, có nhưng sự việc không chỉ đơn giản như anh biết đâu!” Ngọc Tình khẽ lắc đầu, nói: “Đợi có thời gian rồi em sẽ nói cho anh biết.”
“Ừm, anh đợi em!” Phong Nhã Trần gật đầu.
Hai người đứng dưới ánh sáng buổi sớm ôm lấy nhau, lần đầu tiên, con tim hai người ở gần nhau tới vậy.
Ở đây thì nhẹ nhàng ấm áp, còn ở một nơi nào đó của Côn Minh thì một sự việc như được bùng nổ.
Chủ tịch tập đoàn Cố Thị Cố Nhất Hàng, đã trở lại sau một đêm, trở nên giàu có bất ngờ, chẳng khác nào như ném một quả bom vào ngành công nghiệp đá quý của Côn Minh.
Kẻ thấp thỏm lo lắng nhất chính là kẻ khi đó thu mua tập đoàn Cố Thị - Hồng Triển Hòe, lúc này trong căn biệt thực hoa lệ của Hồng Triển Hòe, ông ta đang đi đi lại lại, bồn chồn bất an, ông ta nhìn chằm chằm vào trợ lý, lớn tiếng gầm lên: “Mau đi điều tra, cái tên Cố Nhất Hàng đó làm thế nào mà trong có một đêm đã làm được như vậy.”
Trợ lý lập tức gật đầu, trả lời, “Vâng” sau đó quay người chạy thẳng không dám quay đầu lại.
“Triển Hòe!” sau lưng Hồng Triển Hòe, một giọng nói trầm bổng gợi cảm từ trên tầng hai đi xuống. Người phụ nữ đó với đôi mắt quyến rũ, miệng chúm chím như đóa anh đào bám đầy mật ngọt, nhìn cô ta vô cùng quyến rũ, mê hoặc. Trên người mặc một chiếc sườn xám bó sát thân, những đường cong trên cơ thể hiện ra rõ rệt, mỗi bước chân của cô ta đều để lộ ra bắt chân và đùi trắng nõn đầy nét xuân hồng.
Người phụ nữ đi tới bên cạnh Hồng Triển Hòe, ôm lấy ông ta từ phía sau lưng, giọng nói ngọt ngào: “Triển Hòe, không cần lo lắng, cái đồ bỏ đi đó làm sao có thể so với anh được!”
Nếu Cố Nhất Hàng lúc này ở đây, anh ta nhất định chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người phụ nữ quyến rũ đó chính là cô gái mà trong trái tim anh ta thuần khiết như một bông sen – Hứa Nhược.
Hưa Nhược vừa mở miệng, một chút hương thơm ấm áp nhẹ nhàng từ trong cái miệng nhỏ xinh của cô ta phả ra, kích thích dây thần kinh khứu giác và cả thính giác của Hồng Triển Hòe, bàn tay nhỏ bé với các ngón tay xinh xắn của cô ta chạy khắp cơ thể Hồng Triển Hòe, làm cho ham muốn trong người ông ta trỗi dậy.
Hơi thở của Hồng Triển Hòe đột nhiên phì phò, ông ta hít sâu một hơi, quay người lại ôm lấy Hứa Nhược, đẩy cô ta xuống ghế sô pha và đè lên người, bàn tay thô kệch lỗ mãng đó ấn chặt người cô ta xuống, rồi từ từ khám phá, làm cơ thể người phụ nữ run lên.
Hồng Triển Hòe nhìn đôi môi của cô gái khẽ mở ra, hai mắt ông ta nhìn Hứa Nhược vẻ mê muội, ánh mắt lại lóe lên sự khinh bỉ, cơn tức giận và sự bồn chồn trong lòng ông ta cũng giảm đi rõ rệt. Cố Nhất Hàng, cô ta nói không sai, mày chỉ là cái thằng bỏ đi! Hôm nay ngay đến cả người phụ nữ của mày cũng đang nằm bên dưới tao, tất cả những gì của mày bây giờ đã là của tao, mày còn có thể làm được cái gì to tát nữa chứ! hức! Tao có thể đánh bại mày một lần thì cũng có thể cho mày không ngóc đầu lên được lần thứ hai!
Hồng Triển Hòe cười, cúi đầu xuống, há miệng ra ngậm trọn lấy đôi môi đỏ hồng xinh đẹp kia.