CHƯƠNG 043: KHÔNG GIAN NGỌC TÚY, MẠO HIỂM KHÁM PHÁ SƠN ĐỘNG
“Cỏ Ngọc Túy?” Ngọc Tình đơ người ra, nghe không hiểu gì mà hỏi lại, đây là thứ gì không biết, thật kì lạ.
“Tình Tình cậu vừa nói vái gì thế?” không ngờ Ngọc Tình lại không để ý mà nói luôn ra như vậy làm cho Phong Nhã Trần nghe thấy, cậu bé hỏi lại: “Tình Tình, cậu biết nó?”
“Hả?” Ngọc Tình lắc đầu, vẻ mặt hoang mang: “Không biết, có điều nhìn cũng đẹp!”
“Đẹp?” Ngân Nguyên cười mỉa mai: “Bông hoa này không được tính là đẹp, nhưng nó là một trong số những nguyên liệu chủ yếu dùng để tinh chế Ngọc Nhụy Đơn, mà Ngọc Nhụy Đơn thì có thể giúp nâng cao tỉ lệ kết thần! Có thể được gọi là nghịch thiên đấy, cô nói xem có quý không hả?”
“Hả?” Ngọc Tình sững người ra, cái này mà cũng có thể á, đúng là thần kỳ quá đi mất thôi!chỉ một bông hoa nhỏ này!? Trời ạ! Quả nhiên không phải bề ngoài nói lên tất cả!
“Hức! Đây mới là chuyện nhỏ, chủ yếu là nơi nào có cỏ Ngọc Túy xuất hiện thì nơi đó rất có khả năng xuất hiện không gian Ngọc Túy! Không gian Ngọc Túy chứa đựng và cất giấu lượng lớn linh khí và khí lực, đủ để giúp không gian của cô tăng thêm một cấp nữa!”
Cái gì? Vì quá kích động khi nghe thấy điều đó mà bông hoa trên tay Ngọc Tình vô giác đã bị rơi xuống đất.
“Ấy! cô làm cái gì đấy! loại cỏ Ngọc Túy này quý giá lắm đấy!” Ngân Nguyên thấy vậy, lập tức kêu lên suýt xoa thương xót.
“Hả?” hôm nay Ngọc Tình bị kích động tới mức giống như một kẻ ngốc, cô vừa nghe thấy vậy thì lập tức cười he he, sau đó cúi đầu xuống nhặt hoa Ngọc Túy lên: “Không phải cố ý, không phải cố ý!”
Ngọc Tình nhìn ngơ ngơ ngốc ngốc làm cho Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ hết sức ngạc nhiên, Ngọc Tình hôm nay làm sao vậy, uống nhầm thuốc à?
“Này, Tình Tình!” Phong Nhã Trần khẽ vỗ nhẹ vào mặt Ngọc Tình, đôi mắt nhìn cô vẻ lo lắng: “Tình Tình, cậu làm sao thế?”
“Hả?” đột nhiên Ngọc Tình như tỉnh lại khỏi sự ngạc nhiên và vui sướng, ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần, không do dự cô ghé môi thơm vào má Phong Nhã Trần: “Cảm ơn cậu!”
A? Phong Nhã Trần đờ người ra, đột nhiên cười như một tên ngốc, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên mặt, cứ thế cười mãi không thôi, bàn tay đặt lên má lúc Ngọc Tình vừa thơm vào.
Ngọc Tình thơm xong là cũng quên luôn, cẩn thận cầm hoa Ngọc Túy cho vào không gian, lúc này mới quay ra nhìn bộ dạng của Phong Nhã Trần, khuôn mặt anh tú với nét vụng về đáng yêu, cô không hiểu liền quay ra nhìn An Tiểu Mễ hỏi: “Cậu ấy sao thế?”
An Tiểu Mễ nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy đầu óc mình dường như cũng mụ mị đi, chuyện gì thế này, người ta làm cho cậu ta thành ra như thế còn đi hỏi mình, rốt cuộc hai người này ngày hôm nay sao không biết nữa.
Có điều chẳng cần có được câu trả lời Ngọc Tình cũng đang có vấn đề khác cần quan tâm. Sau một đêm nghiên cứu, Ngọc Tình đã biết chính xác được vị trí miệng của hang động trên núi, cô quyết định khi màn đêm buông xuống sẽ khám phá nó.
Khi đêm đã tối đen, khu trại đã yên tĩnh, Ngọc Tình lại khẽ khàng rời khỏi trại, hướng về phía ngọn núi mà đi.
Buổi tối đường núi khó đi, nhưng trong mắt cô không có chút khó khăn nản chí nào, cô chạy như bay, giống như một con sư tử nhanh nhẹn linh hoạt.
Ngọc Tình vòng quanh đường rừng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được hang động mà Phong Nhã Trần đã nói. Cô đứng bên ngoài sơn động, Ngọc Tình hỏi: “Là ở đây à?”
Ngân Nguyên kêu lên một tiếng rồi từ không gian chui ra, nó khẽ dùng mũi đánh hơi, ánh mắt sáng lên niềm vui: “là ở đây, ở đây!”
Ngọc Tình nhìn bộ dạng của nó, nheo mày, cô nghĩ nó có phải nó chó đâu, dùng mũi đánh hơi thế có chuẩn không? Có điều nghĩ là nghĩ thế thôi, chứ con mèo Ngân Nguyên này những lúc cần thiết cũng đáng tin cậy lắm, vậy là Ngọc Tình cầm lấy chiếc đèn pin, bắt đầu đi vào trong sơn động.
Bên trong sơn động tối đen như mực và u ám, Ngọc Tình và Ngân Nguyên, một người một mèo, từng bước lặng lẽ bước sâu vào bên trong.
Bước chân khẽ chạm đất trong này cũng nghe thấy hết sức rõ ràng.
Đi qua một ngã rẽ, Ngọc Tình đứng lại, nhìn ngã ba đan chéo nhau ở phía trước, cô nheo mày nhìn Ngân Nguyên: “Đi thế nào đây?”
Ngân Nguyên lại một lần nữa phát huy sự nhạy cảm của chiếc mũi, nó khẽ hít hít, cuối cùng giơ chân bên trái lên chỉ đường: “Bên này!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, men theo con đường đó đi vào trong. Cứ như vậy bước đi, tình trạng như vừa rồi cũng xảy ra thêm vài lần nữa, đều thông qua chiếc mũi còn thính hơn cả mũi chó của Ngân Nguyên để tìm đường, cuối cùng đã tới một hang động rộng lớn .
Ngọc Tình đứng ở cửa, đơ người ra.
Lọt vào tầm mắt là một hồ nước màu trắng sữa. Trên chốc mặt hồ linh khí bay lơ lửng, bên cạnh hồ là đầy rẫy những hoa cỏ Ngọc Túy quý giá như lời Ngân Nguyên nói.
“Ngân Nguyên, đây chính là không gian Ngọc Túy mà ngươi nói sao? Một khoảng rộng thế này á?” Ngọc Tình nhìn vào hồ nước, trong đầu cô chỉ có một từ xuất hiện :“Phát rồi.”
“Mơ tưởng!” Ngân Nguyên nghe thấy vậy, lập tức kêu một tiếng meo: “Khoảng rộng lớn này không phải là không gian Ngọc Túy thực sự đâu!”
“Hả? Đều không phải á?” Ngọc Tình lập tức ngớ người ra thất vọng.
“Không gian Ngọc Túy nằm ở dưới phiến đá nguyên thủy này, phải biết rằng phiến đá nguyên thủy này phải trải qua sự tích tụ cả vạn năm mới có thể ngưng tụ được một giọt không gian Ngọc Túy!” Ngân Nguyên nói, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ phẳng lặng.
“Ồ!” Ngọc Tình gật đầu, bình tĩnh đứng ở đó, không hề có bất kì hành động gì, không còn cái sự thèm muốn đối với không gian Ngọc Túy như trước kia nữa, bộ dạng của cô lúc này dường như chẳng thèm quan tâm nữa vậy.
Sự bình tĩnh quá đáng này làm cho Ngân Nguyên vô cùng ngạc nhiên, nó ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, có chút mỉa mai: “Cô không dám đi tiếp?”
“Ngươi đi đi!” Ngọc Tình nhếch mép cười, có chút lạnh lùng, lời nói không chút khách sáo: “Chưa bao giờ ăn thịt lợn nhưng tôi cũng từng thấy lợn chạy, người ta đều nói hễ là thiên tài địa bảo đều không dễ có được, tôi nghĩ cái không gian Ngọc Túy này cũng nhất định có linh thú gì đó bảo vệ. Tôi với thân hình nhỏ bé này khéo chẳng bõ một miếng mồi của con thú đó.”
“Vậy cô tới đây làm gì!” Ngân Nguyên lườm Ngọc Tình hỏi vẻ khinh bỉ, sau đó quay ra nhìn mặt hồ, trong ánh mắt lóe lên một suy nghĩ không tốt đẹp gì.
“Phú quý cầu được trong sự nguy hiểm!” Ngọc Tình tiếng lên phía trước hai bước, nhìn Ngân nguyên rồi nghiến răng nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Rắn băng.” Ngân Nguyên nói rồi cười he he: “Rắn băng Điên Phong cấp hai, tương đương với tu sĩ Điên Phong của loài người, cũng chính là cấp Điên Phong của chính cô.”
“Cái gì?” Ngọc Tình nghe thấy vậy liền giật mình: “Vậy không phải là lợi hại hơn tôi à!”
“Đó là điều chắc chắn, với độ tu luyện hiện tại của cô thì thứ gì cũng lợi hại hơn cô!” Ngân Nguyên nói rồi nháy mắt một cái lại chui vào không gian, trước khi đi vẫn nói cố: “Thứ này giao cho cô! Đương nhiên cô cũng có thể từ bỏ!”
Ngọc Tình đứng yên tại chỗ, hận không thể giữ Ngân Nguyên lại sau đó vứt vào phiến đá nguyên thủy trong hồ kia để làm mồi cho rắn băng! Cần nó làm gì chứ, khéo vứt vào trong đó còn có thể lấy lòng rắn băng để nhường Ngọc Túy cho cô.
Trong không gian Ngân Nguyên ngáp dài một cái, đôi mắt mèo nhìn Ngọc Tình cảnh giác, nó sợ cô sẽ làm điều gì bất lợi cho nó, phải biết rằng nó bây giờ còn chưa hồi phục, không thì một Ngọc Tình tu luyện ở mức thấp không thể thấp hơn kia chẳng phải là đối thủ của nó.
Ngọc Tình đứng ở đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô hít thở một hơi thật dài, tiến lên phía trước: “Phú quý cầu được trong sự nguy hiểm, kể cả có khó hơn, cũng không thể từ bỏ!”
Ngọc Tình đi tới bên cạnh hồ nước, một luồng sức mạnh tinh thần được phát ra, chạm vào mặt hồ nước. Trong phút chốc, hồ nước cuộn sóng ầm ầm, sau đó hai mắt rắn khổng lồ hiện ra.