CHƯƠNG 015: NGHĨ CÁCH, CHỢ HOA
Công việc bảo vệ Lưu Bân đối với Ngọc Tình mà nói thì đó chỉ là việc tiện thể thì làm, vì vậy cô không phải tốn quá nhiều sức lực và tâm trí vào chuyện này, mà thời gian của cô đa phần dành cho việc tìm những loài thực vật có thể giúp ích cho việc nâng cao sức mạnh tinh thần của cô. Nhưng, dường như cô đã chạy khắp các chợ hoa rồi, cũng chỉ mới phát hiện ra vài loại, thứ cô thu hoạch được là vô cùng nhỏ bé. Vậy là trong tình hình này, một ý niệm đang lớn dần lên trong đầu cô. Chơ tới hôm nay, thành phố N thậm chí là nước Z cũng đã xuất hiện các chợ hoa lớn nhỏ đủ cả, nhưng những chợ hoa này đều là là tự phát và tản mạn, cơ hội phát triển cũng chỉ có giới hạn nhất định, dựa trên suy nghĩ như vậy thì tại sao cô không nắm lấy lĩnh vực này một cách triệt để để thành lập một thị trường chợ hoa? Như vậy sau này cô muốn có loại hoa cỏ gì chẳng phải chỉ dễ như trở bàn tay sao? Ngọc Tình càng nghĩ càng thấy khả thi, song vấn đề lớn nhất trước mắt cô gặp phải đó chính là không có tiền vốn, không kể là khởi nghiệp hay làm bất cứ điều gì, tiền mãi mãi vẫn là quan trọng nhất. Dựa trên suy nghĩ đó, cô đem chủ ý của mình đặt vào cây cúc Kim Sa – thứ mà cô có được sớm nhất. Cúc Kim Sa là loại hoa đáng quý nhất trong tay cô, lại thêm việc cô có không gian, cho dù chỉ là một nhánh cây cũng có thể sinh trưởng phát triển, vì vậy cô căn bản sẽ không phải lo lắng về việc mất đi loài hoa quý giá đó. Trải qua những ngày này, cúc Kim Sa sớm đã không còn là cái hạt không nứt mắt, bây giờ nó đã nở hoa, nhìn nó đầy sức sống với một năng lực thần kì. Cứ suy nghĩ mãi chẳng bằng bắt tay vào thực hiện luôn, cô đem cây cúc Kim Sa từ trong không gian ra ngoài, cẩn thận lựa chọn một chậu hoa được thiết kế nhìn rất tinh xảo sau đó trồng cây cúc Kim Sa vào đó, xong xuôi cô ôm nó ra chợ hoa. Chợ hoa thì vẫn nhộn nhịp như những ngày cô đã từng tới, Ngọc Tình tìm một vị trí ở cổng chợ, đặt chậu hoa xuống. Tuy vị trí của cô không hề được tính là ở trong chợ hoa nhưng ưu điểm có là người đến người đi bắt buộc phải đi qua chỗ đó, như vậy thì cô vừa có thể tiết kiệm được tiền thuê địa điểm, lại có thể tiếp cận được lượng khách hàng lớn nhất, mặt nào cũng lợi vậy tại sao lại không làm chứ? “Ấy! ông Lý này, ông xem xem đây có giống với cúc Kim Sa không?” một lúc qua đi, một người đàn ông tầm khoảng 50 tuổi nhìn có vẻ rất cao quý, chắc cũng không phải người tầm thường, hơi cúi đầu cầm chiếc kính lúp quan sát hồi lâu, kêu lên ngạc nhiên. “Cúc Kim Sa?” người đàn ông nghe thấy gọi tên mình liền chạy lại: “Đây...đây chính là cây cúc Kim Sa mà năm xưa được bán với giá hơn hai trăm vạn sao?” “Đúng vậy, ông xem xem.” Cánh hoa, rồi cả nhụy, cả cái dáng cây nữa. Ông xem màu trắng hồng của nó, ây zà, cực kì giống với cây cúc Kim Sa năm xưa!” người đàn ông cầm chiếc kính lúp càng hứng khởi hơn, năm xưa ông ấy thiếu mất 50 vạn mà không mua đấu giá được cây cúc Kim Sa, thực sự làm ông ta trong lòng không thoải mái, nó gần như một chứng tâm bệnh vậy, song thực sự khong ngờ được rằng bây giờ ông ta lại có cơ hội gặp lại nó. “Ông à! Ông đúng là có con mắt đấy ạ! Vừa nhìn đã nhận ra cây cúc Kim Sa trị giá 240 vạn.” Lúc này Ngọc Tình cười tươi roi rói, tiếng nói trái ngược hẳn với sự lạnh lùng thường ngày. “Ha ha, đúng thế, nghĩ tới năm đó....” người đàn ông đang kiểm định kĩ càng cây cúc Kim Sa nghe thấy lời khen thì lại càng thấy hứng thú hơn, cũng có phần đắc ý, ngẩng đầu lên đang định nói về những thành tích to lớn của mình xưa kia nhưng khi nhìn thấy Ngọc Tình thì đơ người ra không nói được gì nữa. Ông ta tròn xoe mắt nhìn Ngọc Tình đang cười ngọt ngào, như không tin vào mắt mình, một lát sau mới cất tiếng: “Đây....cây cúc Kim Sa này là....là của cháu sao?” “Vâng ạ!” Ngọc Tình gật đầu: “Ông à, ông cứ xem cho kĩ đi ạ, kiểm định xem đây có thực sự phải là cây cúc Kim Sa trị giá 240 vạn kia không.” “Đúng vậy ông Triệu à, ông xem cho kĩ vào, cẩn thận không nhỡ tay mua về lại là đồ giả.” Ông Lý đứng bên cạnh lập tức gật đầu đồng ý, ai cũng biết rằng con số 240 vạn là một con số không hề nhỏ. “Ừm ừm!” ông Triệu vừa nghe thấy thế cũng gật đầu, tập trung tinh thần quan sát chăm chú, kĩ càng cây cúc Kim Sa. Người xung quanh túm lại xem càng lúc càng đông, mọi người đều nghe thấy con số 240 vạn, vậy là con mắt ai cũng chăm chú nhìn vào ông Triệu và cây cúc Kim Sa đó. “Không, không phải.” Một lúc lâu sau ông Triệu mới đứng lên, tinh thần vô cùng kích động, miệng liên tục nói không phải không phải. “Hả?” những người vây xung quanh ngạc nhiên rồi thở phào một tiếng: “Tôi nói rồi mà, chỉ cái chậu hoa này mà đáng giá 240 vạn á? Đùa gì vậy chứ?” “Đúng vậy, nếu đáng giá nhiều tiền như thế thì mọi người chẳng ai thèm làm gì cả, đi bán hoa hết cho rồi!” “Cô bé à, về nhà đi, ban ngày ban mặt thế này nằm mơ gì thế?” ............. Những người xung quanh bắt đầu ào ào bàn luận, song với tư cách là chủ nhân của chậu hoa, sắc mặt Ngọc Tình vẫn không hề thay đổi nhìn ông Triệu. “Không...không phải! Chậu hoa cúc Kim Sa này tuy là nhìn không khác là bao nhưng nếu để quan sát kĩ và so sánh thì chậu này còn quý giá hơn chậu năm xưa!” Lời của ông Triệu vừa dứt, đột nhiên những người đứng xung quanh im bặt, yên tĩnh tới mức nghe thấy cả hơi thở của người đứng cạnh. Chậu hoa này quý giá hơn cả chậu năm xưa, chậu cúc Kim Sa năm xưa trị giá 240 vạn, ý này là ý gì? Vậy rốt cuộc chậu hoa đang ở trước mặt mọi người đây đáng giá bao nhiêu? Lúc này mọi người đều đang có chung một câu hỏi như vậy, bọn họ như nín thở, tròn xoe mắt nhìn Ngọc Tình và ông Triệu. “Tiểu nha đầu, ta....” ông Triệu ngập ngừng một lúc mới cất tiếng nói, đúng lúc đó liền nghe thấy một giọng nói dõng dạc dứt khoát vang lên. “Chậu cúc Kim Sa này ba trăm vạn, tôi mua!”