Sau khi "sử dụng" 18 bức tượng ngọc xong, rốt cục Tô Hàn cũng đạt được mục đích của chuyến đi này, lấy được thư từ qua lại giữa "thúc thúc" Tô Vệ và ma giáo.
Nhiệm vụ quan trọng kế tiếp chính là đánh bại Tô Vệ ở đại hội võ lâm, đồng thời công bố tội danh của hắn, sau đó cậu liền về nhà được rồi! Rốt cục Tô Hàn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Bọn đệ sẽ không đi cùng với các huynh. Bọn đệ dự định sẽ đi ẩn cư, không để ý tới chuyện trên giang hồ nữa." Sau khi rời khỏi ma giáo, Mộc Ninh, Mộc Thâm và bọn họ mỗi người đi một ngả.
Ba ngày sau, nhóm người đi tới thành thị tổ chức đại hội võ lâm —— thành Cúc Hoa. Tên này không khỏi khiến cho Tô Hàn có loại cảm giác đau trứng.
Tô Hàn không nghĩ tới chuyện sẽ có người chờ ở đây để nghênh tiếp bọn họ, đã vậy lại còn là người quen cũ —— Minh Chu —— kiếm khách đã từng truyền《 Cúc hoa tâm pháp 》 cho cậu.
"Ta thật không ngờ con chính là con trai của đại sư huynh!" Minh Chu hưng phấn dẫn bọn họ đi vào thành, "Lúc Mạc đại hiệp truyền tin đến báo con trai của đại sư huynh vẫn còn sống chúng ta thực sự không có cách nào tin được! ŧıểυ Hàn, yên tâm, nhất định chúng ta sẽ hỗ trợ con báo thù cho đại sư huynh!"
Minh Chu dẫn bọn họ đi tới một chỗ ở thoạt nhìn rất bình thường, đám Tô Hàn đi vào cùng thì phát hiện bên trong có 7 - 8 tráng hán, trên người mỗi người đều tản ra hormone nồng nặc, khiến cho Tô Hàn đã chạy vài ngày đường không bị ai ȶᏂασ nhũn cả chân.
"Ý của người là..." Tô Hàn mơ hồ nhận ra ý tứ của Minh Chu, hậu huyệt càng ngứa đến lợi hại hơn.
"《 Cúc hoa tâm pháp 》 của con tu luyện rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ để đối phó Tô Vệ đâu." Minh Chu chỉ chỉ vào mấy tráng hán kia, "Mấy vị sư huynh đệ này đều tu luyện 《 Hoàng qua tâm pháp 》, ta mời bọn họ đến hỗ trợ con tu luyện, hy vọng có thể giúp cho tâm pháp của con tiến bộ đến tầng cao nhất tại đại hội võ lâm mấy ngày sau."
Minh Chu cho Tô Hàn một cái ôm liền dẫn Tần Vũ và Diệp Tỉnh đi mất.
"Gặp, gặp qua các vị sư thúc." Tuy rằng tao huyệt của Tô Hàn đã ngứa đến lợi hại, nhưng nhìn mấy tráng hán được nói là sư đệ của phụ thân mình này, cậu vẫn cảm thấy có hơi xấu hổ.
"Đừng làm bộ nữa, ŧıểυ tao hóa!" Một tráng hán đi tới, trực tiếp kéo Tô Hàn vào trong lòng, hai tay thô ráp vói vào trong quần áo của Tô Hàn vỗ về chơi đùa, "Trong môn phái này bọn ta đã gặp qua không ít ŧıểυ tao hóa, đến cả phụ thân của con cũng đã bị bọn ta ȶᏂασ qua rồi!"
"Đúng đó, tư vị hậu huyệt của đại sư huynh cho đến bây giờ vẫn không có ŧıểυ tao hóa nào trong môn phái có thể so sánh được cả!" Lại có một đại hán tiến tới, tiện tay lột sạch quần áo của Tô Hàn, đưa tay sờ lên cái mông đã ướt lênh láng của cậu, "Đều đã ướt thành như vậy rồi còn giả bộ gì nữa? ŧıểυ sư điệt, nói vài câu dễ nghe lấy lòng mấy sư thúc của con cái nào!"
Tao huyệt của Tô Hàn được ngón tay lớn mơn trớn, bên hông còn có một cây côn th*t nóng rực chỉa vào, nhất thời cũng không kịp xấu hổ nữa, cậu bắt lấy một cây dương v*t không biết là của ai rồi bắt đầu lãng kêu, "Mấy sư thúc giúp giúp sư điệt, dùng đại dương v*t tới gãi gãi ngứa cho ŧıểυ tao huyệt đi! ŧıểυ tao hóa đã có mấy ngày chưa bị ȶᏂασ, ngứa chịu không nổi rồi!"
Hiển nhiên là ở trong môn phái này mấy tráng hán đã gặp không thiếu ŧıểυ tao hóa cầu ȶᏂασ, vậy nên cũng không ȶᏂασ vào mà chỉ cắm hai ngón tay vào, "Nghe Minh sư đệ nói, con mới tu luyện tâm pháp chưa được bao lâu, nhưng đẳng cấp cũng không thấp, nói vậy đã bị không ít dương v*t ȶᏂασ qua rồi hả?"
"Đúng vậy... Tao hóa, tao hóa đã bị hơn cả trăm đại dương v*t cắm vào tao huyệt rồi a... Tao huyệt sinh ra là để cho mấy đại dương v*t ȶᏂασ..." Trên người của Tô Hàn có vài đại dương v*t đang ma sát, nhưng lại không có cây nào chịu cắm vào tao huyệt đã ngứa đến gần chết của cậu, quả thực đã sắp khiến cậu thèm muốn chết rồi. "Không có dương v*t liền sống không nổi nữa... Xin các sư thúc rủ lòng thương, nhanh cắm dương v*t vào đi... Tao sư điệt thật sự ngứa chịu không nổi rồi..." Mấy tráng hán cũng không treo cậu nữa, một đại dương v*t thô dài trực tiếp cắm vào, làm cho tao huyệt tràn đầy d*m thủy rung động bành bạch.
"A a... Mạnh hơn nữa... Hung hăng ȶᏂασ chết tao hóa đi... Tao thí mắt thoải mái muốn chết... Ưm a... Dùng sức làm... Đại dương v*t của sư thúc thật là lợi hại a..." Tao huyệt của Tô Hàn vừa được cắm vào liền không ngừng phun ra nuốt vào mấp máy giống như là tự có ý thức, cố gắng phối hợp với dương v*t ȶᏂασ làm, chỗ giao hợp bị làm thành một mảnh bọt nước, "Ưm a... Đại dương v*t... Tao hóa thích muốn chết... ȶᏂασ thêm vài cái nữa... Ưm a... Đến ȶᏂασ ȶᏂασ tao núm vυ" đi... Tao núm vυ" cũng ngứa muốn chết..."
Sáu bảy đại hán cùng đặt dương v*t ma sát khắp nơi trên người Tô Hàn, có khi vỗ vào gương mặt tràn đầy dâm thái của cậu, có khi lại ȶᏂασ lộng núm vυ" đỏ bừng, hiển nhiên mấy đại hán cũng cảm thấy rất hứng thú với việc ȶᏂασ làm con trai của sư huynh mình.
"ŧıểυ tao hóa con còn da^ʍ đãиɠ hơn cả mấy đệ tử đã tu luyện từ nhỏ trong môn phái nữa đó! Nghe nói con được nuôi lớn trong một sơn thôn nhỏ, chẳng lẽ bọn họ đều chỉ cho con ăn dương v*t thôi sao?"
"Nghe nói trên đường đi con đã gặp được không ít cao thủ, không phải là mỗi lần gặp phải nguy hiểm con đều sẽ dùng ŧıểυ tao huyệt này để giải quyết đó chứ?"
"Ưm a... Tao, tao hóa vừa mới sinh ra đã da^ʍ đãиɠ như vậy rồi... Sinh ra là để bị đại dương v*t ȶᏂασ... Người trong thôn là thương tao hóa nên mới dùng đại dương v*t nuôi lớn tao hóa... Tao hóa là ăn tinh thủy để lớn lên..." Tô Hàn lãng kêu theo lời mấy sư thúc nói, mỗi tay cầm một dương v*t bộ lộng qua lại, trên mặt, ngực đều có dương v*t va chạm thật mạnh, đến cả đầu gối cũng có dương v*t cọ sát qua lại, "A a... Lại dùng lực ȶᏂασ... Tao hóa liền thích ăn đại dương v*t... Mỗi lần chiến đấu nhìn dương v*t của mấy đại dương v*t ca ca ở phía đối diện chân liền mềm nhũn... Chỉ có thể cởi quần quỳ xuống đi xin ȶᏂασ thôi... Dùng sức làm thí mắt của tao hóa đi... Làm sưng làm nát cũng không sao cả..."
"Thực đúng là lãng không bến bờ!" Tô Hàn vặn vẹo đến lợi hại, tao thịt không ngừng phun ra nuốt vào siết chặt lấy dương v*t, tráng hán đang ȶᏂασ lộng Tô Hàn ôm lấy eo cậu dùng sức ȶᏂασ vài cái, sau đó liền bắn vào.
"Ưm a... Đỉnh đến tao tâm... Nhanh quá a... Tao hóa cũng bị ȶᏂασ chết... Thoải mái, thoải mái đến chịu không nổi rồi..." Tô Hàn bị ȶᏂασ khiến cho trợn trắng mắt, dương v*t đứng thẳng ở phía trước đã bị ȶᏂασ bắn bất tri bất giác lại dựng đứng thêm lần nữa.
Sáu bảy cây dương v*t thay phiên nhau ra trận, ở trong căn phòng nhỏ ȶᏂασ Tô Hàn tròn 3 canh giờ. Trong khoảng thời gian này trong tay, miệng, tao huyệt của Tô Hàn vẫn luôn không thiếu dương v*t, mấy sư thúc tu luyện tâm pháp tràn đầy tinh lực hơn người bình thường gấp mấy lần.
"Thực đúng là nại ȶᏂασ! Nếu là mấy ŧıểυ tao hóa trong môn phái phỏng chừng đến hiện tại cũng đã chịu không nổi rồi!" Nam nhân vỗ vỗ cái mông đã biến thành một mảnh lầy lội của Tô Hàn.
"Trời ạ! Mấy huynh nhìn kìa!" Một nam nhân chỉ vào hạ thân đột nhiên xuất hiện thêm một thư huyệt của Tô Hàn với vẻ mặt khiếp sợ, "Đệ còn tưởng rằng Minh Chu kêu chúng ta đề cao tâm pháp của nó đến tầng cao nhất là nói đùa nữa chứ! Dù sao trong môn phái còn chưa có ai luyện tâm pháp đến tầng cao nhất đâu!"
Tô Hàn khôi phục tinh lực, có hơi nghi ngờ nhìn về phía hạ thân của mình, lúc này cậu mới phát hiện mình lại có thêm một hoa huy*t giống như lần trước nữa.
Mấy sư thúc vội vàng giải thích cho cậu, 《 Cúc hoa tâm pháp 》 luyện đến tầng cao nhất sẽ xuất hiện thư huyệt, bất quá cái này chỉ xuất hiện khi vận hành tâm pháp thôi.