Lúc mới đầu dường như hắn không nhận ra thứ gì rơi trên tay mình, kế đó, hắn mới vội trở tay, đặt lòng bàn tay mình lên mặt Quân Hoài Lang.
Động tác của hắn hiển nhiên rất vụng về, khi đầu ngón tay quẹt vào đáy mắt Quân Hoài Lang, sức lực không nhẹ, làm da thịt y hơi đau.
Nước mắt Quân Hoài Lang trào ra không thể kiểm soát. Hắn lau đi một giọt, thì một giọt mới lại chảy ra, như thể có lau thế nào không hết.
Quân Hoài Lang không nói gì, chỉ âm thầm khóc.
Tiết Yến thường khó chịu khi thấy người khác khóc, đặc biệt là những tân binh không chịu nổi khổ trong quân doanh, nếu để hắn thấy, hắn sẽ đánh cho tới khi hết khóc thì thôi.
Lấy sống chết ra đe dọa khiến bọn chúng có nước mắt cũng không dám rơi.
Nhưng bây giờ, từng giọt nước mắt này lần lượt rơi trên tay hắn, như chảy thẳng vào tim, làm tim hắn đau nhói.
"Được rồi, không phải chỉ là trời mưa thôi sao, khóc gì chứ?" hắn khàn giọng nhẹ nhàng nói.
Quân Hoài Lang vô thức đáp lại "Ta không có."
Nhưng giọng mũi pha lẫn nghẹn ngào, làm lời phản bác của y trở nên rất thiếu thuyết phục.
Tiết Yến cười cười.
"Ừ, ngươi không có." hắn nói.
Quân Hoài Lang hơi ngượng ngùng giải thích "... bây giờ trên núi đang mưa nên sẽ nguy hiểm hơn. Huống chi, bọn họ phải vào núi tìm, một khi trời mưa sẽ càng khó khăn."
Nói đến đây, giọng y trầm xuống, tiếng nức nở vang lên đôi chút.
"... ngươi còn bị thương."
Tiết Yến dừng lại.
Giờ phút này, chỉ có hắn mới biết mình muốn bỏ bàn tay chống tường đá, ôm lấy người trước mặt vào lòng đến nhường nào.
Một lúc sau, những đầu ngón tay lạnh ngắt của hắn lướt qua hàng mi ướt đẫm của Quân Hoài Lang.
"Được rồi." hắn nói "Chỉ cần ta đã hứa với ngươi, cho dù thế nào, ta cũng sẽ làm được."
Nói rồi hắn véo má Quân Hoài Lang "Có tin ta không?"
Quân Hoài Lang đột nhiên nói "Ngươi không nên sống vì ta, vì bản thân ngươi, ngươi cũng nên sống."
"... hửm?"
Rõ ràng trước mắt là bóng tối, nhưng bàn tay Tiết Yến vẫn đang đặt trên mặt Quân Hoài Lang.
Hắn cảm thấy hàng mi dài và dày như cánh quạ xẹt qua đầu ngón tay, có chút ngứa ngáy.
Là Quân Hoài Lang ngước mắt trong bóng tối nhìn hắn.
"Mệnh có cứng rắn hơn nữa, sao chịu được giày vò lung tung như vậy?" giọng nói trong trẻo nghẹn ngào của y có chút hung dữ "Ngươi nên quý trọng mạng của mình."
Chưa từng có ai bảo Tiết Yến phải quý trọng mạng của mình, kể cả Yến vương đối xử với hắn như phụ thân ruột thịt.
Đây là điều mà mọi người đã ngầm thừa nhận, kể cả bản thân Tiết Yến.
Hắn là thiên sát cô tinh, một cái mạng quèn, đến Diêm vương cũng không cần, cho nên có thể tùy tiện nhào nặn, tùy tiện vùi dập.
... thứ vớ vẩn này, có gì cần quý trọng?
Có lẽ chính dáng vẻ liều lĩnh không tiếc mạng trên người đã khiến hắn hoành hành ngang ngược trong triều, không ai dám chọc vào hắn.
Tiết Yến nhất thời không lên tiếng.
Tuy nhiên, Quân Hoài Lang thấy hắn cứ im lặng, tiếp tục nói "Ngươi có nghe thấy không?"
Tiết Yến ừm một tiếng.
Quân Hoài Lang cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Từ khi biết Tiết Yến bị thương, trái tim y như treo trên sợi chỉ mảnh. Sợi chỉ ấy còn ghì vào da thịt làm tim y ngột ngạt đau đớn.
Nhưng người trước mặt lại cứ như chẳng hề gì, giống như bị thương một chút cũng chẳng sao, sống chết của hắn không có gì quan trọng.
Quân Hoài Lang không biết tại sao, càng nhận thức được điều này, y càng cảm thấy khó chịu.
Vốn y chỉ thấy người này đáng thương, nghe theo trái tim, làm theo những gì y được dạy phải làm từ khi còn nhỏ.
Mà bây giờ, y hy vọng người này có thể quý trọng bản thân.
Không biết từ khi nào, y bắt đầu không thể tiếp tục nhìn những quá khứ đen tối kia để lại bóng ma cho hắn.
Nghe thấy giọng nói chẳng để tâm của Tiết Yến, Quân Hoài Lang nói thêm "Nếu đến cả bản thân ngươi cũng không tiếc mạng, thì ta sẽ ..."
Khi định nói những lời cay nghiệt, Quân Hoài Lang chợt dừng lại.
Y chưa từng nói lời đe dọa, nên không có kinh nghiệm. Lời đe dọa vừa rồi chỉ là cảm xúc tới mới tự nhiên nói ra, nhưng làm sao cụ thể đe dọa Tiết Yến, y lại không nghĩ ra.
Nói được một nửa, hang động chợt khôi phục an tĩnh.
Trước khi Quân Hoài Lang nghĩ ra nửa câu sau, Tiết Yến đã bật cười trước.
"Thì làm sao?" giọng hắn cất cao, dù hơi thở có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự trêu chọc vui vẻ trong giọng điệu của hắn.
Quân Hoài Lang nghiến răng.
"... ta không quan tâm đến ngươi nữa."
Vốn Tiết Yến đã ngừng cười, nhưng biến thành một chuỗi tiếng cười trầm thấp.
Quân Hoài Lang gần kề hắn, y có thể cảm nhận được sự run lên trong lồng ngực khi hắn cười.
Lúc Quân Hoài Lang ngượng ngùng vì tiếng cười của hắn, Tiết Yến cười nói.
"Được, ta hứa với ngươi."
Hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, sao lại có người khiến người khác muốn yêu thương đến vậy.
Hắn càng nghĩ nhiều càng muốn hôn y thật sâu, lại nâng niu đến mức không dám động đậy, chỉ dám dùng khoảnh khắc nói đùa này để giải tỏa lòng tham, dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặt Quân Hoài Lang.
Bản tính liều lĩnh không tiếc mạng đã ăn sâu vào xương máu của hắn. Dù hắn đã nói như vậy nhưng trong lòng vẫn khó thay đổi.
Nhưng mà, giờ đây hắn đã gắn chặt mạng này của mình với Quân Hoài Lang.
Kẻ không tiếc mạng dù không muốn sống đến chừng nào, một khi có vướng bận và chấp niệm, cũng không dám dễ dàng từ bỏ mạng sống nữa.
---------
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, thậm chí nhiệt độ trong hang cũng giảm xuống. Quân Hoài Lang thận trọng đưa tay chạm vào tường đá phía sau Tiết Yến, một mảng lạnh băng, chỉ vừa chạm vào, cái lạnh đã thấm vào từng kẽ xương.
Khí hậu ở Giang Nam vốn đã ẩm, nay lại có mưa, hơi ẩm sẽ thấm vào qua các khe hở của đất đá.
Quân Hoài Lang cũng cảm thấy khí lạnh trên người Tiết Yến.
Nhiệt độ trên người hắn luôn ấm nóng, Quân Hoài Lang nhớ trước kia ở cung Minh Loan, Tiết Yến sẽ mặc y phục gọn nhẹ mỏng manh ra ngoài luyện kiếm vào ngày đông.
Hắn chưa bao giờ sợ lạnh.
Lúc này rõ ràng là mùa hạ, nhưng người hắn lạnh băng, hòa với hơi nước từ tường đá thấm vào.
Quân Hoài Lang rút tay về, không chút do dự đặt tay lên vai hắn, cố gắng sưởi ấm cho hắn.
"Ngươi có lạnh không?" Quân Hoài Lang hỏi "Không sao, mưa sẽ sớm tạnh thôi."
Tiếng mưa bên ngoài lớn đến mức có thể nghe rõ qua từng lớp đất đá, ngay cả người không hiểu địa lý thủy văn cũng biết mưa sẽ không ngừng trong thời gian ngắn.
Một câu 'không sao' này của y, rõ ràng không phải nói với Tiết Yến, mà là nói với bản thân.
Y đang tự nhủ trong lòng rằng, không sao, Tiết Yến sẽ không sao.
Sau đó nghe Tiết Yến khàn giọng ừm một tiếng "Không sao, không lạnh, thu tay lại đi."
Hắn không nói với Quân Hoài Lang, đất đá phía sau hắn không chắc chắn, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống. Hắn dùng tay đỡ ngọn núi phía sau Quân Hoài Lang, chặn những đống đá nát thỉnh thoảng rơi xuống sẽ trúng y.
Nếu tay Quân Hoài Lang đặt trên vai hắn, lúc đá nát rơi xuống, trúng tay y thì phải làm sao?
Đôi tay đó rất đẹp.
Quân Hoài Lang không nghe lời hắn, cố chấp muốn vòng tay qua vai hắn.
Tiết Yến chậc lưỡi.
"Quàng vai thì có ích gì." hắn nói "Nếu ngươi thật sự muốn sưởi ấm cho ta, nhích xuống một chút, đặt ngay tim ta này."
Vốn hắn muốn bảo vệ tay của Quân Hoài Lang trong ngực mình.
Nhưng khi Quân Hoài Lang do dự, đưa tay xuống đặt lên ngực hắn, Tiết Yến thấp giọng thầm mắng trong lòng.
Đúng là tự chuốc phiền phức.
Đôi tay thon dài ấm áp ấy trượt dài từ trên vai, trong cơn đau mang theo sự tê dại, khi dừng lại ở trái tim hắn, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nếu không phải không đúng chỗ, thì hành động này cũng quá mờ ám rồi.
May là lưng Tiết Yến lúc này đau đớn dữ dội, sẽ không làm cho hai người ngượng ngùng khi ở gần nhau như vậy.
Mà Quân Hoài Lang ở trước mặt hoàn toàn không cảm nhận được sự nhẫn nhịn của Tiết Yến.
Tay y đặt lên lớp cơ bắp cứng rắn dẻo dai đó, xuyên qua da thịt đầy sức sống, y cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của Tiết Yến.
Điều này làm Quân Hoài Lang cảm thấy an tâm.
Y có thể cảm giác được đối phương còn sống.
Nhưng đồng thời, nhịp tim đó dường như có khả năng lây nhiễm.
Từng nhịp mạnh mẽ lại bình tĩnh, dần dần như hòa chung nhịp với mạch đập của y, trong bóng tối yên tĩnh, cùng với nhịp tim của hắn mà đập ầm ĩ.
Sự sợ hãi vô tình đó đã ăn sâu vào máu của Quân Hoài Lang.
Thời gian từng chút trôi qua.
Có lẽ Tiết Yến có ý không muốn y lo lắng, bắt đầu từ lúc này, Tiết Yến luôn chậm rãi nói chuyện với Quân Hoài Lang.
Trong lòng bàn tay Quân Hoài Lang có nhịp tim ổn định của hắn, một lúc lâu sau, trái tim đang lơ lửng giữa không trung của y mới dần dần buông lỏng.
Mưa bên ngoài không hề nhỏ đi.
Dần dần Quân Hoài Lang có hơi buồn ngủ, nhưng Tiết Yến đã véo mặt y để y tỉnh táo lại.
"Ngươi nghe xem, bên ngoài có phải có tiếng gì đó không?" Tiết Yến đột nhiên hỏi.
Vì vậy Quân Hoài Lang nghiêng tai lắng nghe.
Nhưng hồi lâu sau lại chỉ nghe thấy tiếng mưa.
"Ta không nghe thấy gì cả ..." Quân Hoài Lang ngập ngừng.
Tiết Yến thấp giọng cười.
"Dĩ nhiên là không có." hắn nói "Ta chọc ngươi thôi."
Đây là lần đầu tiên Quân Hoài Lang nhận thấy người này ấu trĩ như vậy.
Cùng một trò mà Tiết Yến chơi tận mấy lần.
Quân Hoài Lang gần như một lòng chờ có người đến đưa Tiết Yến ra ngoài chữa trị, nên mỗi lần đều mắc câu của hắn, cũng không hề khó chịu.
Sau đó, ngược lại là Tiết Yến đang cười, đặt cằm lên vai y, giọng nói gần như chỉ còn chút hơi sức cuối cùng, nói "Dễ lừa như vậy, làm sao mới tốt đây?"
Quân Hoài Lang dừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng "... còn không phải do ngươi ấu trĩ."
Tiết Yến thở dài "Còn không tới, đợi ta ra ngoài, nhất định phải trừng phạt Tiến Bảo và Đoạn Thập Tứ một trận."
Nói rồi hắn từ từ nhắm mắt lại.
Quả thật cơn đau có chút ác liệt.
Hắn mấy lần chọc Quân Hoài Lang, đều là muốn chuyển hướng chú ý của bản thân. Một mớ ảo giác hỗn loạn dần hiện trong đầu hắn, làm hắn nhất thời không phân biệt được thực tại.
Hắn nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng mà, với hắn chỉ là chợp mắt một lúc, nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Quân Hoài Lang.
Tiết Yến muốn cười nói với y rằng hắn không ngủ, chỉ dọa y chút thôi, nhưng lại không nói ra được.
Chốc lát, giọng của hắn nhẹ đến đáng sợ, khàn khàn nói "... không sao."
Quân Hoài Lang dường như không nghe thấy, giọng nói mang theo tiếng khóc.
Chậc chậc, sao lại khóc nữa, chưa từng thấy ai thích khóc như vậy.
Tiết Yến định mở mắt, cười với y, nhưng mí mắt của hắn có chút nặng dần.
Thật ra từ khoảng thời gian rất lâu trước đó, mí mắt của hắn đã trĩu nặng, không thể nhấc lên được. Nếu không có Quân Hoài Lang, hắn đã không thể trụ được lâu như vậy.
Trong quân doanh, đứng tấn, nâng đỉnh đồng, cũng chưa từng vất vả như vậy.
Lúc này, Tiết Yến lại nghe thấy giọng nghẹn ngào của Quân Hoài Lang.
"Tiết Yến, ngươi mở mắt, nghe thử xem, bên ngoài có tiếng động rồi."
Tiết Yến im lặng cong khóe môi trong bóng tối.
Sao đây, cuối cùng đã học được, quay ngược lại lừa mình rồi?
Hắn dùng hết sức lực, giơ tay chạm vào tóc Quân Hoài Lang.
"Được, ta nghe thấy rồi." giọng điệu hắn đầy khuyên nhủ dỗ dành.
Nhưng chính hắn cũng không để ý, khi hắn nói chuyện, hơi thở đã không còn lại bao nhiêu.
Trong bóng tối không một tia sáng, môi hắn mấp máy, tưởng mình đã nói được một câu hoàn chỉnh.