Trong phủ Quảng Lăng vương lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Từ mùa hạ năm ngoái, Tiết Yến chính thức nhậm chức trong triều, hắn được phong vương, xuất cung xây phủ.
Hiện giờ Hoàng đế mạnh khỏe an khang, cũng không lập Thái tử, cho nên tước vị của các hoàng tử không phải thân vương, mà chỉ là quận vương, không có ngoại lệ.
Tuy phẩm cấp giống nhau, nhưng ai nấy trong triều đều biết, ngoài hoàng thành thì phủ Quảng Lăng quận vương là nơi khiến người ta chú ý nhất trong cả thành Trường An này.
Quảng Lăng vương chỉ mới vào triều một năm đã đạt được thành tựu xuất sắc, những quan viên trong triều cũng không đáng tin cậy bằng hắn. Cộng thêm chuyện vua Thanh Bình bỗng dưng yêu thương hắn, một năm trở lại đây, hắn từ một vị hoàng tử ít người biết đến trở thành vương gia quyền thế mạnh nhất trong triều.
Ngoài ra, hiện giờ Nhị hoàng tử thất sủng, mẫu thân của Tứ hoàng tử bại hoại đạo đức, tuy Lục hoàng tử là đích tử trong cung, nhưng ý chí lại không ở triều đình, cứ bám chặt Binh bộ không chịu rời. Lúc này, muốn tìm một vị hoàng tử có thể chống đối hắn trong triều cũng không tìm được.
Nhất thời ánh mắt dò thám, nương nhờ, theo dõi của các quan viên trong triều đều đổ dồn về phủ đệ quận vương kia.
Cho dù là vậy, thì tổ chức tồn tại bí mật nhất kinh thành, Đông Xưởng vẫn có thể tự do ra vào ở đây.
Tiết Yến ngồi trước bàn, đèn trên bàn nhẹ nhàng nhấp nháy. Hắn còn cầm trên tay một phong thư, là mật thư do người Đông Xưởng gửi đến.
Một tháng trước, hắn nhận được một phong thư báo rằng không ít quan viên trong triều mật tấu với vua Thanh Bình, nói Vĩnh Ninh Công và Giang thái phó qua lại mật thiết, Giang thái phó còn xuất thân từ thư viện Lâm Giang ở Giang Nam, để Vĩnh Ninh Công làm giám khảo không mấy thỏa đáng.
Suy cho cùng, Vĩnh Ninh Công phu nhân và nữ nhi của Giang thái phó đã là khuê mật rất lâu trước đó, bọn họ có chút quan hệ cá nhân là chuyện mà trong triều ai cũng biết.
Một loạt mật tấu dâng lên, vua Thanh Bình vốn không nghi ngờ gì cũng có chút dao động.
Thế nên, ông triệu kiến triều thần, bàn bạc kế sách giải quyết. Chuyện liên quan đến Giang thái phó, vua Thanh Bình không triệu kiến những quan viên có xuất thân bình dân thi cử đỗ đạt, ông chỉ triệu kiến quan lại thế gia trong triều.
Sau khi cân nhắc, vua Thanh Bình quyết định sẽ chọn một người đáng tin trong các quan lại thế gia, âm thầm nhận lệnh đến Giang Nam giám sát.
Tiết Yến vừa xem liền biết đây là mưu kế do quan viên phe cánh Hứa gia bày ra.
Bọn họ không muốn công lao làm chủ khảo Giang Nam rơi vào tay Vĩnh Ninh Công, mới dấy lên nghi ngờ của vua Thanh Bình, rồi phái người của mình đi để dễ dàng hành động.
Đây là lần thứ hai Hứa gia đó dám động đến người của Quân gia trước mắt Tiết Yến.
Tiết Yến biết, bọn họ không ngồi yên được nữa. Trong triều trước nay chỉ có hai phe Giang Hứa, một phe thế gia cao quý, một phe bình dân áo vải, tuy không ngừng tranh đấu, nhưng xem như cân bằng.
Mà hiện giờ, hắn nửa đường xuất hiện, không chỉ được lòng vua, còn nắm giữ Cẩm y vệ. Cẩm y vệ có quyền giám sát bá quan, có lực uy hiếp mạnh mẽ, lập tức phá vỡ sự cân bằng.
Hứa gia muốn ngăn hắn lớn mạnh, còn phải đề phòng Giang gia chèn ép mình, chó cùng rứt giậu, nên đặt ý định trên người Vĩnh Ninh Công.
Suy cho cùng, Vĩnh Ninh Công không thuộc phe phái nào cả.
Đối với Tiết Yến, chuyện này giải quyết quá dễ. Thậm chí trong tiềm thức, hắn cũng vô cùng vui vẻ khi tự mình giải quyết chuyện này.
Vì Quân Hoài Lang ở Giang Nam.
Một năm qua, hắn luôn khiến mình bận rộn hết mức có thể, tự bảo bản thân không có thời gian để phân tâm nhớ đến y. Song, bản thân có thể kiểm soát những gì làm hàng ngày, nhưng không thể ngăn cản chuyện nghĩ về ai.
Trái tim hắn trống rỗng, suốt một năm rồi.
Nếu chưa từng gặp Quân Hoài Lang, với hắn mà nói cũng không quá khó khăn. Nhưng gió ấm thổi qua, làm tan chảy băng tuyết, lại lần nữa bỏ hắn trong đêm lạnh lẽo, loại rét lạnh này vốn đã quen lại trở nên vô cùng khó chịu.
Dù hoàn cảnh của hắn sau đó đã tốt hơn rất nhiều. Vua Thanh Bình không còn kiêng kị hắn, đại thần trong triều cũng bắt đầu xu nịnh hắn, nhưng trong mắt hắn, những điều này chỉ làm hắn chán ghét và phiền phức.
Châu ngọc trước mắt, hắn sao có thể còn quan tâm những thứ khác.
Thế nên hắn không hề chần chừ, khi vua Thanh Bình triệu kiến hắn, giả như vô tình đề cập tới chuyện này.
Một năm qua, vua Thanh Bình càng thêm tin tưởng hắn. Với cả chưa từng xảy ra sai sót, những đồn đại về sát tinh không cần diệt cũng tự tan, vua Thanh Bình càng gần gũi với hắn.
Quả nhiên, vua Thanh Bình đã nói với hắn kế sách của mình.
"Trẫm thấy, đúng là nên phái người đi xem thử." ông nói "Trẫm cũng có thể an tâm một chút."
"Sao phụ hoàng có thể biết được những quan viên nhận mật chỉ kia đáng tin?" Tiết Yến nói "Nếu là quan trong triều, rời kinh nhất định sẽ có tin truyền ra ngoài. Nếu không phải quan viên trong triều, một là phẩm cấp không đủ, khó lòng giải quyết vấn đề, hai là không hiểu gốc rễ căn cơ, khó làm phụ hoàng yên tâm."
Vua Thanh Bình nghe vậy, quả nhiên lâm vào trầm tư.
Tiết Yến lại nói "Nếu phụ hoàng âm thầm điều tra Vĩnh Ninh Công, để ông ấy phát hiện, không khỏi làm thần tử chạnh lòng. Chi bằng phụ hoàng quang minh chính đại phái quan viên đến Giang Nam, ngay cả khi Vĩnh Ninh Công muốn làm gì cũng không dám làm nữa."
Quả nhiên vua Thanh Bình cũng cảm thấy đúng mà gật đầu "Chỉ là Vĩnh Ninh Công tước vị cao, phái ai đi mới thích hợp?"
Tiết Yến nghe vậy, khẽ cong khóe môi.
"Nhi thần bằng lòng đi." hắn nói.
Chẳng qua mấy ngày, thánh chỉ phái Tiết Yến tuần tra Giang Nam được ban xuống, Đông Xưởng cũng không ngồi yên được bao lâu, một phong thư gửi đến trước khi hắn khởi hành vài ngày.
Phong thư này dĩ nhiên là thuyết phục Tiết Yến nghĩ cách ở lại. Quyền thế của hắn ở trong kinh chỉ vừa mới hình thành, còn chưa vững chắc, Giang Nam ngoài Vĩnh Ninh Công thì không còn quan viên nào đáng để lôi kéo. Huống chi, lần này hắn đi thị sát, có thể không lôi kéo được, ngược lại còn làm Vĩnh Ninh Công đề phòng kiêng kị.
Tiết Yến nhìn mật thư trong tay khẽ cười.
Đông Xưởng đã không còn như xưa. Vốn bọn họ muốn âm thầm lôi kéo Tiết Yến, giúp đỡ hắn lúc khó khăn, từ từ nuôi dưỡng hắn, lại không ngờ Tiết Yến may mắn như vậy, bỗng dưng nhờ họa được phúc, lọt vào mắt xanh của vua Thanh Bình.
Lúc này, Đông Xưởng trái lại không nỡ bỏ cây to như hắn đây, dựa vào ân tình 'giúp đỡ lúc khó khăn' trước kia, mà bắt đầu nịnh nọt hắn.
Suy cho cùng, bọn hoạn quan này khác với quan viên, dựa vào hoàng quyền mới có thể làm mưa làm gió. Tiết Yến cho bọn họ đủ thể diện, không có chỗ dựa vững chắc nào thích hợp hơn Tiết Yến.
"Bổn vương cũng không muốn đi, nhưng lệnh vua khó cãi, không dễ gì kháng chỉ." Tiết Yến cất thư, ngước mắt nhìn phiên tử Đông Xưởng đưa thư, thờ ơ nói "Đợi kì thi Hương kết thúc, bổn vương sẽ quay về, chuyện trong kinh phiền Đoạn công công nhọc lòng rồi."
Dù hắn đi cũng có thể yên tâm. Có Đông Xưởng ở đây ngoan ngoãn theo dõi tình hình trong kinh cho hắn, dù sao bọn họ cũng không nỡ bỏ cây to như hắn đây.
Có những lời này của Tiết Yến, toàn bộ tin tức trong Trường An đưa đến tay hắn đều thông qua Đông Xưởng, càng thể hiện rõ Tiết Yến tin tưởng ngưỡng mộ Đông Xưởng, điều này khiến bọn hoạn quan đó yên tâm hơn.
Nghĩ lại thật thú vị. Cẩm y vệ giám sát bá quan, nhưng là một tổ chức độc lập, trực thuộc triều đình, chỉ có Đông Xưởng, trực thuộc hoàng quyền, là tai mắt thân cận nhất của Hoàng đế.
Nhưng vua Thanh Bình lại nhất quyết tín nhiệm thái giám hầu hạ bên cạnh, mặc bọn họ lật đổ Đông Xưởng, ép Đông Xưởng phải nhận chủ khác.
Phiên tử kia nghe vậy, cũng không nhiều lời nữa, ôm quyền đáp vâng xong, lại nói "Vương gia, Đoạn công công nói, nếu người nhất định muốn đi, ngài ấy sẽ không ngăn cản, chẳng qua núi cao đường xa, mong người đưa Đoạn Thập Tứ cùng đi, cũng dễ bề chăm sóc."
Tiết Yến biết, đây là muốn tranh sủng rồi.
Hiện giờ hắn chỉ huy Cấm y vệ, lần đi Giang Nam này sẽ mang theo một ít tùy tùng của Cấm y vệ. Xưởng vệ trước nay luôn tranh đấu không ngừng, lần này Đoạn Sùng nhất quyết nhét người thân tín bên cạnh hắn mới có thể yên tâm.
Đoạn Thập Tứ này là nghĩa tử của Đoạn Sùng.
Năm đó, ông ta âm thầm nuôi dưỡng hai mươi cô nhi, đặt tên theo số thứ tự, đồng thời huấn luyện chúng, sau đó thả bọn chúng vào một nơi tự tàn sát lẫn nhau, người cuối cùng còn sống được ông ta nhận làm nghĩa tử.
"Đoạn Thập Tứ năm nay vừa tròn mười hai tuổi, phải không?" Tiết Yến nhướng mi hỏi.
Phiên tử kia nói "Vâng. Đoạn công công cũng nói, người không cần lo lắng hắn tuổi còn nhỏ. Đoạn Thập Tứ làm việc rất nhanh nhẹn, sẽ không gây trở ngại cho người."
Tiết Yến nghe vậy, cười như có như không gật đầu.
"Vậy đa tạ ý tốt của Đoạn công công." hắn nói.
---------
Sau khi Quân Hoài Lang viết xong thư, đêm đó y đã mơ thấy một giấc mơ.
Đây là lần đầu tiên trong một năm qua y mơ thấy mình trở về cung Minh Loan. Y vẫn như trước kia, sáng sớm thức dậy, thu xếp ổn thỏa, Tiết Duẫn Hoán đã đợi y ở sảnh trước.
"Ngũ điện hạ đâu?" Quân Hoài Lang bước ra, tự nhiên hỏi một câu.
Tiết Duẫn Hoán lộ ra vẻ khó hiểu "Ngũ điện hạ gì chứ?"
Kế đó, hắn như chợt nhớ ra liền nói "Ồ, là sát tinh đó à. Tên đó sao ở đây được? Ai mà biết bị phụ hoàng đuổi đi đâu rồi. Ngươi hỏi tên đó làm gì?"
Quân Hoài Lang khựng lại, xoay người bước ra ngoài.
Tiết Duẫn Hoán vội đuổi theo "Ngươi đi đâu đó?"
Quân Hoài Lang nói "Ta đi tìm hắn."
Sau đó, Tiết Duẫn Hoán hình như không đi theo nữa, chỉ có một mình y tìm khắp trong cung, cũng không tìm thấy Tiết Yến.
Cho đến khi trời sáng, Quân Hoài Lang mới tỉnh dậy.
Y lặng lẽ nằm trên giường, rồi tỉnh lại từ cơn mơ.
Trong mơ, điều y nghĩ không phải là Tiết Yến đi vào vết xe đổ, lặp lại những chuyện ở kiếp trước, mà lo lắng mình không ở cung Minh Loan, không ai bảo vệ hắn, bị ức hiếp nữa thì phải làm sao.
Khi tỉnh táo lại, Quân Hoài Lang bất lực cười.
Mình đúng là lo bò trắng răng. Chưa kể đến chuyện Tiết Yến bây giờ sẽ không còn bị ức hiếp, chỉ nói về bản thân, nào có năng lực bảo vệ hắn trong cung nữa?
Nhưng nghĩ mãi, Quân Hoài Lang lại nghĩ về một số chuyện khác.
Ví như lúc còn ở cung Minh Loan, Tiết Yến trịnh trọng hứa sẽ làm ca ca của Lệnh Hoan, ví như hắn nhét cho y xấp ngân phiếu dày cộm để mừng tuổi, ví như chiếc đèn lưu ly treo trước cửa phòng mình, ví như giọt nước mắt rơi khi hắn ướt sũng cả người lúc vừa cứu mình khỏi hồ nước.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, khóe môi Quân Hoài Lang bất giác cong lên.
Những chuyện này không nghĩ đến thì thôi, nhưng bắt đầu nghĩ thì Quân Hoài Lang nhận ra, mình nhớ hết tất cả.
Ngày hôm nay hiếm khi y muốn nằm lười trên giường, mãi đến khi Phất Y gọi y dậy, y mới chợt tỉnh lại.
Cũng từ lúc đó, Quân Hoài Lang luôn lo trước tính sau, bắt đầu thường xuyên đến thư viện Lâm Giang dự thính.
May là mùa hạ đã sang, học trò từ khắp nơi ở Giang Nam đã lần lượt đổ về Kim Lăng, tập trung gần thư viện Lâm Giang. Mỗi ngày đều có học trò mới đến thư viện Lâm Giang học tập, hơn nữa thư viện cũng có truyền thống thu nhận học trò, giúp hành động của Quân Hoài Lang không lộ ra quá rõ ràng.
Y thỉnh thoảng có dịp ra bờ đê xem xét, kiểm tra một chút.
Mặt khác, Thẩm Lưu Phong khá vui vẻ, cứ nghĩ Quân Hoài Lang đến đây để học, mỗi ngày hắn dành một chỗ ngồi tốt cho y, để y cùng học chung với mình.
Quân Hoài Lang không từ chối ý tốt của hắn. Y thường xuyên đi lại giữa phủ nha và thư viện Lâm Giang, âm thầm liệt kê những gì y đã điều tra và học được, bao gồm cả những ký ức và kinh nghiệm kiếp trước, phân tích thật kỹ càng.
Trước mắt đã vào hạ.
Đến những ngày hạ, mưa ở Giang Nam càng nhiều hơn. Mưa liên tục kéo dài, thậm chí các ngóc ngách của thư viện cũng mọc rêu.
Ngày mưa làm Thẩm Lưu Phong khổ sở không thôi. Hắn chỉ cảm thấy mình bị mắc kẹt trong những cơn mưa liên tục, cuối cùng có được một ngày nắng, chẳng cần đợi đến ngày nghỉ, vừa hết buổi học đã lôi kéo Quân Hoài Lang.
"Hôm nay không được đi đâu hết." hắn nói "Ta đã phái người bao một du thuyền trên Đông Hồ, tối nay cùng ta thưởng thức món ăn trên thuyền."
Người Giang Nam có phong tục 'ăn uống theo mùa', trước giờ rất để ý chuyện vào mùa nào thì nên ăn gì. Giang Nam là nơi nhiều nước, mùa hạ có hải sản tươi tốt, nên có tục lệ vớt thủy sản trong hồ lên nấu ăn, được gọi là 'món ăn trên truyền'.
Đông Hồ nằm ở ngoại ô phía Đông Kim Lăng, nối với Trường Giang và kênh đào phía Bắc. Mặt nước Đông Hồ rộng lớn, nước chảy hiền hòa, phía Bắc xây một bến tàu. Các con thuyền xuôi về Nam, từ Đông đến, nếu muốn dừng lại ở Kim Lăng thì đều thả neo ở bến tàu Đông Hồ.
Ngoài đường thủy và bến tàu, còn lại đều là nơi dạo chơi.
Giang Nam giàu có sung túc, đặc biệt là ở Kim Lăng, Đông Hồ về đêm tàu thuyền đẹp như tranh, đèn đuốc rực rỡ sống động phản chiếu xuống mặt hồ, ánh sáng lấp lánh cả vùng, chỉ cần đứng bên bờ cũng có thể nghe thấy tiếng hát đàn ca trên mặt hồ.
Hôm nay Quân Hoài Lang rảnh rỗi, y nghe vậy cũng không từ chối.
Mà hai người họ không biết, có thuyền của quan lớn đến từ Trường An đang lặng lẽ dọc theo kênh đào xuôi về phía Nam đến Kim Lăng.