Ôn Tiểu Xuân vén tấm chăn rách nát, khó khăn bò dậy từ dưới đất, hướng về phía tẩm điện sáng đèn leo lét dập đầu ba cái thật mạnh.
[Nhân vật: Ôn Tiểu Xuân
Độ hảo cảm: 38]
Đứa trẻ đang ngủ trên giường trong tẩm điện trở mình.
Lại nói tiếp, hắn còn phải cảm ơn kẻ định dùng thuốc hại hắn, không chỉ giúp hắn có thêm một loại bệnh có thể viết cảm nhận, còn cung cấp cho hắn thuốc công cụ để tăng độ hảo cảm.
Như vậy, lại qua một ngày.
Khi thời gian đếm ngược tuổi thọ chuyển thành 1, Khúc Độ Biên mới được phép ra ngoài vui chơi.
Hai thang thuốc còn lại hắn tự nhiên cũng không thể uống, bèn năn nỉ Diệp Tiểu Viễn sắc cả hai thang cho Ôn Tiểu Xuân uống.
Ba thang thuốc vào bụng, Ôn Tiểu Xuân thấy rõ là đã khỏe hơn, coi như vượt qua kiếp nạn này. Cơ thể hắn ta vốn dĩ khỏe mạnh, giờ đã có thể làm việc được rồi.
Khúc Độ Biên nôn nóng gọi hắn ta đến dạy Thái Cực Quyền, hai người ở trong tẩm điện, cùng nhau bày tư thế.
"Bắt đầu thôi."
Ôn Tiểu Xuân đáp một tiếng, tự mình đánh trước một lượt. Tư thế rất chuẩn, căn bản cũng rất vững chắc.
Diệp bạn bạn đúng là phúc tinh của hắn mà.
Khúc Độ Biên cảm thán một câu, nghiêm túc tập theo.
Tuy thân thể hiện tại yếu ớt, nhưng năng khiếu khiêu vũ kiếp trước vẫn còn, rất nhanh đã đánh được ra dáng ra hình. Hai lượt đầu thực sự quá không chuẩn, đến lượt thứ ba, hắn mới nghe thấy âm thanh của máy mô phỏng.
【Đánh dấu luyện võ hàng ngày thành công, tuổi thọ +1】
【Tuổi thọ còn lại: 2 ngày】
Khúc Độ Biên thở phào nhẹ nhõm, giữa những lời khen ngợi của Diệp bạn bạn và Ôn Tiểu Xuân, hắn ngồi phịch xuống đất, mệt mỏi đầy đầu mồ hôi.
Cuối cùng cũng check-in thành công, nếu không thành công, ngày mai hắn sẽ biến thành một cái xác nhỏ cứng đờ mất.
Diệp Tiểu Viễn cầm khăn lau mặt cho hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, nghĩ thầm luyện võ cũng tốt.
"Điện hạ đói rồi phải không, cơm canh vẫn còn nóng."
Khúc Độ Biên gật đầu, vẫy tay với tiểu thái giám yên lặng phía sau: "Tiểu Xuân, ngươi cũng lại đây."
Ôn Tiểu Xuân ngẩn người, nhìn đôi mắt sáng long lanh của tiểu điện hạ, theo bản năng nở nụ cười, nhỏ giọng đáp lại. Diệp Tiểu Viễn miễn cưỡng chấp nhận người mới đến này, đưa phần cơm của hắn ta, nhưng phải đợi hầu hạ tiểu điện hạ xong, bọn họ mới có thể ra ngoài ăn.
Vừa ăn cơm, Khúc Độ Biên vừa hỏi: "Thuốc đã dùng hết rồi phải không?"
"Ừm, thang cuối cùng cũng cho Tiểu Xuân rồi."
Khúc Độ Biên suy nghĩ một chút: "Lại đến Thái Y Viện lấy, lấy đến khi nào họ không cho nữa thì thôi, cứ nói ta vẫn còn bệnh, bệnh nặng hơn rồi."
"Phi phi phi, điện hạ mới không bị bệnh. Hơn nữa... Thái Y Viện bên đó khả năng cho rất nhỏ."
Khúc Độ Biên: "Diệp bạn bạn đi hỏi thử xem, không cho thì quay về, tích trữ thêm thuốc là việc tốt mà."
Trong lòng hắn nghĩ, nếu người muốn hại hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định sẽ tiếp tục cho hắn thuốc, vậy những thang thuốc này chính là bằng chứng.
Tình cảnh hiện tại, căn bản không có ai chống lưng cho hắn, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là nắm giữ bằng chứng trong tay, chờ thời cơ thích hợp để trả thù.
"Được," Diệp Tiểu Viễn đáp ứng.
Nửa tháng tiếp theo, Diệp Tiểu Viễn mỗi ngày đều đi lấy thuốc, Thái Y Viện vậy mà cũng thực sự cho, nhưng mỗi ngày chỉ một thang, nhiều hơn thì không có. Dù vậy, cũng đủ khiến Diệp Tiểu Viễn mừng rỡ, hận không thể cứ tiếp tục lấy như vậy mãi.
Hắn giống như chuột đồng tích trữ lương thực, cất những thang thuốc này vào trong tủ.
Những điều này Khúc Độ Biên không để ý lắm, hắn cố gắng làm quen với phát âm tiếng Quan Thoại Đại Chu, cuối cùng cũng dung hợp hoàn toàn trí nhớ và bản năng cơ thể, không cần phải suy nghĩ phát âm có đúng hay không trước khi nói.
Coi như là một người biết nói nhưng không biết chữ của Đại Chu vậy.
Ngoài ra, mỗi ngày mở mắt ra là thấy mấy chữ [Tuổi thọ còn lại 1 ngày] giống như lửa đốt mông, khiến hắn có được năng lực tự giác vô song.
Kiên trì check-in nửa tháng, thân thể dần dần có sức lực, máy mô phỏng cuối cùng cũng bắt đầu lần rút thưởng đầu tiên!
【Check-in luyện võ đã đủ mười lăm ngày, số ngày được reset về 0, có rút thưởng không?】
Khúc Độ Biên trịnh trọng rửa tay, tuy không biết trong kho rút thưởng có gì, nhưng hắn thành tâm hy vọng là giá trị tuổi thọ.
Rút thưởng!
【Đang rút thưởng...】
【Chúc mừng! Rút trúng Trò đùa tạo giấc mơ dùng một lần X2!
Giới thiệu chức năng: Bạn là người tạo giấc mơ, hãy chỉ định một người bạn để thực hiện một trò đùa vô hại!】
【Vật phẩm rút thưởng đã được đưa vào túi đồ của máy mô phỏng】
Khúc Độ Biên: "..."
Hắn nằm vật ra giường, hai mắt vô hồn.
Thứ gì mà vô dụng vậy.
Một lúc sau, hắn lật người dậy bắt đầu suy nghĩ, trong hoàng thành này, người có quyền lực nhất chính là phụ hoàng tiện nghi của hắn, nếu có thể được phụ hoàng coi trọng, ngày tháng của hắn sẽ dễ dàng hơn ngay lập tức.
Hay là để phụ hoàng gặp hắn trong mơ, kêu gọi chút tình cha con rẻ mạt kia?
Không được không được!
Lỡ như tình cha con không được kêu gọi, phụ hoàng lại cho rằng hắn là yêu nghiệt, giết hắn thì sao?
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, chạy nhanh ra ngoài, gọi với Diệp Tiểu Viễn đang quét tuyết trong sân: "Diệp bạn bạn! Ta hỏi ngươi chút chuyện!"
"Đến ngay đây!"
Diệp Tiểu Viễn để Ôn Tiểu Xuân tự quét, hà hơi vào tay, rồi vào phòng: "Điện hạ có gì dặn dò ạ?"
Khúc Độ Biên: "Diệp bạn bạn, mỗi quan hệ giữa mẫu phi của ta và tiện... phụ hoàng không tốt đúng không? Nếu không thì tại sao phụ hoàng lại không đến thăm ta?"
Trong ký ức của cơ thể này, Diệp bạn bạn chỉ nói với hắn rằng mẫu phi là một người rất dịu dàng, những chuyện khác lại không hề nhắc đến. Hắn phải làm rõ, nguyên chủ là vì sao không được sủng ái, bị ném đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Diệp Tiểu Viễn theo bản năng muốn giấu giếm.
Khúc Độ Biên kéo kéo tay áo hắn ta: "Diệp bạn bạn đừng gạt ta, ta muốn biết."
Diệp Tiểu Viễn dưới thế tấn công nũng nịu của Khúc Độ Biên tan rã.
Hắn ta thở dài, tiểu điện hạ bệnh một trận, ngược lại hoạt bát hơn không ít.
Mà nguyên nhân tiểu điện hạ bị ném đến Cư An điện, kỳ thực không phải bí mật, rất nhiều người trong cung đều biết.
Hắn ta suy nghĩ một chút, quyết định xử lý mơ hồ bí mật này, coi như một câu chuyện kể cho đứa trẻ nghe.