Cư An điện này vắng vẻ đến mức chuột cũng chê, người duy nhất chịu chăm sóc tiểu hoàng tử, chỉ có một thái giám tên là Diệp Tiểu Viễn.
Diệp Tiểu Viễn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, từng được mẫu phi của tiểu hoàng tử ban ơn, là người biết ơn, nếu không có hắn ta, tiểu hoàng tử đừng nói là sống đến hai tuổi, thậm chí còn không thể gắng gượng đến khi hắn xuyên đến nữa kìa.
Diệp Tiểu Viễn rất cẩn thận, gần như ngay khi hắn vừa bắt đầu sốt đã phát hiện ra điều bất thường.
Trong cung, trẻ nhỏ bị sốt mà chết yểu không phải là hiếm, hắn ta run rẩy dùng chăn dày bọc Khúc Độ Biên lại, mặt mày tái nhợt chạy đi cầu xin thuốc.
Hết cả buổi, cho uống thuốc xong vẫn không yên tâm, cứ ở đó trông chừng.
Còn Khúc Độ Biên sau khi biết không thể viết cảm nhận, liền điều chỉnh độ chân thực mô phỏng xuống 0, vì vậy mặc dù người nóng ran, mệt mỏi, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy khó chịu gì.
À, trừ việc rất buồn ngủ, chủ yếu là thân thể bé con này quá yếu.
Thời gian đếm ngược mô phỏng [Sốt, cấp độ 1] còn lại 18 giờ 36 phút, cơ thể nhỏ bé yếu ớt khiến hắn bé khó có thể làm gì trong khoảng thời gian này.
Khúc Độ Biên ngậm viên kẹo trong miệng để át đi vị đắng, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, nghĩ thầm, tại sao cái máy mô phỏng này lại không có chức năng xem phim truyền hình nhỉ.
Trong mắt Diệp Tiểu Viễn đang canh giữ bên cạnh, cậu bé trông như đang mê man vì sốt, hắn ta nhẹ nhàng tiến lên, như thường lệ vỗ vỗ chăn, dịu dàng nói: "Tiểu điện hạ buồn ngủ rồi, ngủ đi, có cần nô tài hát cho người nghe không?"
Khúc Độ Biên yếu ớt nói: "Diệp bạn bạn, trưa nay ăn gì..."
Diệp Tiểu Viễn: "Nô tài cũng không biết, lát nữa nô tài sẽ đến đại thiện phòng xem sao, tiểu điện hạ đói rồi sao?"
"Hơi hơi." Trong ký ức hạn hẹp của cơ thể này, hắn chưa bao giờ được ăn đồ ngon, so với việc đói bụng, hắn quan tâm đến mạng nhỏ của mình hơn.
Nếu không nghĩ cách, hai ngày nữa hao hết tuổi thọ, vẫn sẽ chết.
Vì vậy, Diệp Tiểu Viễn nghe thấy tiểu điện hạ của mình lẩm bẩm nói: "Khi ra ngoài, hãy hỏi xem có cung nữ hay thái giám nào biết Thái Cực Quyền không."
Diệp Tiểu Viễn sững người, cảm thấy tiểu điện hạ sốt đến mức bắt đầu nói mê sảng, lo lắng dỗ dành: "Được."
Sau đó, hắn ta cứ canh giữ cho đến khi Khúc Độ Biên ngủ thiếp đi.
-
Diệp Tiểu Viễn cúi đầu, quấn chặt bộ đồ thái giám cũ đã rách lại để chống lại gió lạnh, vội vã bước về phía đại thiện phòng.
Từ Cư An điện đến đại thiện phòng rất xa.
Thông thường, nếu hoàng tử công chúa không sống ở chỗ phi tần, thì ba bữa một ngày đều do đại thiện phòng phái người đưa đến, nhưng trong cung, những việc lẽ ra nên làm này, một khi đã thất thế rồi lại mở miệng yêu cầu, sẽ trở thành 'không biết điều'.
Đại thiện phòng là nơi phụ trách nấu nướng thức ăn cho các chủ tử trong cung, thức ăn của hoàng đế do ngự thiện phòng riêng biệt phụ trách.
Bây giờ đúng lúc các cung đến đây nhận bữa trưa, Diệp Tiểu Viễn đến sớm, Phúc công công phụ trách phân phát thức ăn nheo mắt, giọng nói the thé: "Ồ, đến sớm vậy, bình thường có thấy ngươi siêng năng thế này đâu."
Diệp Tiểu Viễn cúi người cười xòa: "Phúc công công nói gì vậy, bình thường nào có đến sớm thế này, chẳng phải đều đợi các chủ tử trong cung nhận hết rồi tiểu nhân mới đến sao, nhưng tiểu điện hạ bệnh nặng, tiểu nhân muốn đến sớm một chút, để điện hạ ăn đồ nóng."
"Bệnh rồi à?"
Diệp Tiểu Viễn: "Chắc là trời lạnh, bị cảm lạnh."