“ŧıểυ thư…” Ngu phụ đi rồi, ŧıểυ Đào hoảng hốt chạy đến: “Người điên rồi, Chử gia không thể đến được đâu!” Trước đó, Ngu Huyền Lăng để dỗ dành ŧıểυ Đào ở lại Ngu gia giả làm mình nên đã miêu tả Chử gia như hang hùm miệng sói.
Bây giờ thấy nàng đồng ý đến Chử gia, ŧıểυ Đào liền hoảng sợ không thôi.
“Haiz…” Ngu Huyền Lăng mệt mỏi vịn tay ŧıểυ Đào đứng dậy, phủi đất trên người: “Đều là số phận…” Nàng nói với vẻ buồn bã.
“Hu hu… Tên Lục Nghiên kia sao lại xấu xa như vậy, lấy đồ của ŧıểυ thư rồi còn làm như không có chuyện gì xảy ra!” ŧıểυ Đào ngây thơ không biết đây là vở kịch do hai cha con Ngu gia diễn. Nàng chỉ thấy ủy khuất cho ŧıểυ thư của mình, ŧıểυ thư xinh đẹp như tiên nữ, đến Chử gia rồi… phải làm sao bây giờ…
Ngu Huyền Lăng khựng lại, từ lão gia, ŧıểυ thư, cho đến ba di nương, cả nhà Ngu gia đều không ra gì cả. Không biết ŧıểυ Đào làm sao mà lớn lên trong môi trường như vậy mà không bị hư hỏng.
Ngu Huyền Lăng xoa đầu ŧıểυ Đào: “Đừng sợ, ta sẽ không mang ngươi theo đâu!” Thực ra điều này là không thể, mang theo ŧıểυ Đào bên cạnh, có người hầu hạ cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nào ngờ ŧıểυ Đào nghe vậy liền giận dỗi: “Không được, ŧıểυ thư ở đâu, ŧıểυ Đào sẽ ở đó, cho dù có chết, ŧıểυ Đào cũng phải chết trước ŧıểυ thư!”
Đây là nha đầu ngốc từ đâu đến vậy…
Có chút… đáng yêu…
Ngu Huyền Lăng đã đạt được mục đích nên không nói gì nữa, dìu ŧıểυ Đào về phòng.
…
Đợi đến khi sân Ngu gia yên tĩnh trở lại, Lục Nghiên mang theo ŧıểυ cô nương rời đi với vẻ trầm tư.
“Nghiên ca ca... Huynh nói xem... lời bọn họ nói là thật sao?” ŧıểυ cô nương tò mò hỏi: “Nữ nhân đáng ghét đó thật sự đã tặng ngươi trâm ngọc sao?”
Lục Nghiên khẽ lắc đầu: “Không biết... ta chưa từng thấy.” Trâm ngọc sao... Năm đó hắn đúng là từng thấy một cây trâm ngọc trên đầu nàng, chỉ là không nhớ rõ là một cái hay một đôi.
“Hừ! Vậy chắc chắn là bọn họ lừa người!” ŧıểυ cô nương bĩu môi: “Nghiên ca ca, huynh đừng để bị bọn họ lừa. Mẹ ta nói những người ở phố phường này rất xảo quyệt, bọn họ chắc chắn là vì không muốn trả lại tín vật cho huynh mới bịa chuyện ra.” ŧıểυ nha đầu này nói cũng có lý.
Lục Nghiên không nói gì, lặng lẽ bước đi, chỉ là… trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ. Hắn đột nhiên quyết định quay về, vừa về đã đến Ngu gia, bọn họ… làm sao mà chuẩn bị trước được?
Đi được một lúc, ŧıểυ cô nương cũng do dự: “Nghiên ca ca... huynh nói xem... bọn họ cũng không biết chúng ta quay lại… nhỡ đâu… những gì họ nói là thật thì sao?”
Lục Nghiên mím môi, vẫn không trả lời, chỉ là trước mắt hắn hiện lên đôi mắt kiên cường của Ngu Huyền Lăng...
Đôi mắt này vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là… lúc trước trong đôi mắt ấy chỉ toàn là sự kiêu ngạo và chán ghét…
Lục Nghiên mãi mãi nhớ rõ, sau khi bị đuổi khỏi Ngu gia, hắn ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt ấy. Lúc đó nàng nhìn hắn như vậy, đầy vẻ khinh thường mà nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Nghĩ đến đây… ánh mắt Lục Nghiên lại lạnh xuống: “Không thể nào! Ta hiểu rõ bản chất của người nhà họ Ngu hơn ai hết.”
ŧıểυ cô nương không hiểu tại sao nhưng… Nghiên ca ca lợi hại như vậy, chắc chắn không sai.
Ngu Huyền Lăng muốn đến Chử gia nhưng không thể cứ thế mà đi, dù sao cũng… quá mất giá.
Nào ngờ Ngu phụ lại nghĩ giống nàng, ông ta tìm đệ đệ của Nhị di nương đi uống rượu, rồi giả vờ say rượu, vô tình để lộ chuyện này.
Mắt Ngu phụ lờ đờ, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo ửng đỏ nhưng dù vậy vẫn có thể thấy rõ sự đắc ý trong mắt ông ta.