Ta Tại Thế Giới Nam Tôn Ăn Cơm Mềm

Chương 24: Hôn ước

Trước Sau

break

Đã có quyết định, Ngu Huyền Lăng liền không cần tiếp tục trốn trong ŧıểυ viện nữa. Hai người trở về Ngu gia, Ngu gia vẫn giống như kiếp trước, kinh doanh bùa chú cấp thấp, chỉ là một số loại bùa chú cầu phúc, trừ tà đơn giản.

 

Bùa chú không phải do người nhà họ Ngu vẽ, mà là do tu sĩ được Ngu gia bỏ tiền nuôi người vẽ.

 

Tu sĩ đó là một lão già mắc kẹt ở Luyện Khí tầng năm. Ông ta cứ như con đỉa, mỗi lần vẽ bùa là lấy đi hơn một nửa lợi nhuận của Ngu gia. Nhưng Ngu phụ cũng không dám bất mãn, dù sao... ông ta là cây hái ra tiền của Ngu gia.

 

Cũng hơi buồn cười nhưng mèo kêu meo meo, chó sủa gâu gâu, tuy rằng người này vừa nhìn là biết không có duyên với đại đạo nhưng cũng không thể cướp đi động lực sống của người ta được.

 

“ŧıểυ thư, người đã về!” Hai người vừa bước vào cửa đã nghe thấy một tiếng gọi vui mừng, sau đó một ŧıểυ nha hoàn xinh xắn đáng yêu chạy ra từ trong phòng.

 

Ngu gia có ba di nương nhưng chỉ có một nha hoàn, lại là do Ngu phụ nuôi dưỡng từ nhỏ cho Ngu Huyền Lăng, chỉ phụ trách chăm sóc Ngu Huyền Lăng.

 

Kiếp trước Ngu Huyền Lăng không có nha hoàn, vì rời đi sớm nên cũng không cần.

 

Nha hoàn tên ŧıểυ Đào, ở Ngu gia rất chăm chỉ ngoan ngoãn. Lần này Ngu Huyền Lăng bỏ đi, nàng đã dùng thân phận của Ngu Huyền Lăng ở lại Ngu gia để đánh lạc hướng, cũng nhờ vậy mà tránh được sự điều tra của Chử gia.

 

Đối với việc có thêm một nha hoàn, Ngu Huyền Lăng vẫn thấy rất mới lạ, nàng đánh giá ŧıểυ Đào từ trên xuống dưới, nói cũng lạ... nhìn cũng thuận mắt đấy chứ!

 

“Ta về rồi!” Nàng mỉm cười với ŧıểυ Đào.

 

ŧıểυ Đào cũng cười theo, định nói gì đó thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu thất thanh của một nữ nhân: “Lão gia! Lão gia, không xong rồi!” Nghe giọng này, chắc là một di nương nào đó.

 

“Hừ! Cái gì mà không xong!” Ngu Huyền Lăng vừa mới về nhà, Ngu phụ làm sao nghe được những lời xui xẻo như vậy.

 

“Cái đó... tên ŧıểυ tử họ Lục kia đã quay lại, nghe nói còn trở thành tu sĩ Trúc Cơ!” Nhị di nương hoảng hốt nói.

 

Họ gì? Họ Lục? Sao lại là cái họ xui xẻo này... Ngu Huyền Lăng nhíu mày.

 

Ngu phụ nghe vậy liền biến sắc, hoảng hốt nhìn Ngu Huyền Lăng: “Vậy... hắn có đến đây không?”

 

Vừa dứt lời, “Rầm!” một tiếng, cửa lớn bị đá văng từ bên ngoài, một giọng nói trẻ trung mang theo sự sắc bén vang lên từ cửa: “Đến đây!”

 

Ngu Huyền Lăng không khỏi nhìn lại, trong lòng giật thót, theo bản năng quay đầu bỏ chạy nhưng không ngờ... Ngu phụ còn sợ hơn cả nàng, đột nhiên nấp sau lưng nàng, khiến nàng bị chặn lại.

 

Sắc mặt Ngu Huyền Lăng thay đổi liên tục dưới lớp khăn che mặt, run rẩy vì kinh hãi. Lục Nghiên... sao lại xuất hiện vào lúc này?

 

Ngu Huyền Lăng cẩn thận tìm kiếm trong ký ức, cuối cùng cũng tìm thấy chút thông tin về Lục Nghiên trong một góc khuất. Tên này... lại có hôn ước với nàng... Ngu Huyền Lăng kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng, oan gia ngõ hẹp với hắn lại bắt đầu từ sớm như vậy.

 

Nhưng kiếp trước nàng một bước lên mây, trở thành đồ đệ thân truyền của chưởng môn Thiên Diễn Môn, chuyện hôn ước này Ngu Huyền Lăng còn chưa từng nghe nói đến đã bị Ngu mẫu hủy bỏ.

 

Kiếp này cũng không khác, Ngu phụ ngại nghèo yêu giàu, chê Lục Nghiên không thể tu luyện, nhà lại nghèo rớt mồng tơi nên khi hắn mang tín vật đến cửa đã bị đuổi đi.

 

Trước đây Ngu Huyền Lăng cũng biết chuyện này, hơn nữa còn cảm thấy Ngu phụ làm rất đúng, nàng xinh đẹp như vậy sao có thể gả cho một kẻ nghèo hèn như vậy...

 

Phải nói rằng... nếu bây giờ Ngu Huyền Lăng gặp phải chuyện này, tám phần cũng sẽ phản ứng như vậy... Ây da... nàng lại một lần nữa khẳng định Ngu Huyền Lăng ở đây chính là nàng, là nàng ở một thế giới khác.

 

Đương nhiên, chuyện này cũng không có gì, chỉ là hủy hôn thôi mà, Lục Nghiên chẳng lẽ còn có thể gây chuyện với bọn họ vì chuyện này sao, hắn không cần mặt mũi nữa à.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc