Ta Tại Thế Giới Nam Tôn Ăn Cơm Mềm

Chương 21: Trọng sinh

Trước Sau

break

“Nữ nhân?” Cửu Thiên Huyền Nữ ngồi thẳng dậy: “Hắn độ kiếp chứ đâu phải tình kiếp, sao lại có nữ nhân!”

 

“Ta... ta đưa hắn đến Tu chân giới nữ tôn, ai ngờ hắn lại bị một nữ nhân lừa gạt tình cảm, sau đó liền phát điên. Hắn không chỉ giết chết nữ nhân đó, mà còn ôm thi thể nàng tự bạo!” Không trách nữ hài hoảng sợ, Lục Nghiên là con trai duy nhất của Thiên Tôn và Yêu Nguyệt, nếu hắn xảy ra chuyện gì trong tay nàng...

 

Nàng chết thì còn đỡ, chỉ sợ nàng sống không bằng chết...

 

Tên ŧıểυ tử Lục Nghiên đó từ nhỏ đã lớn lên dưới cái bóng của Yêu Nguyệt, không thích nam nhân đã là may mắn lắm rồi, sao có thể phát điên vì một nữ nhân! Chuyện này thật phi lý!

 

Cửu Thiên Huyền Nữ chớp mắt: “Đừng hoảng, trước tiên hãy đưa hắn đến thế giới tiếp theo từ từ tu luyện, cứ... đưa đến một thế giới song song giống với nữ tôn, nam tôn nữ ti!” Nghĩ một lúc, nàng lại nói thêm: “Cũng đưa cả nữ nhân đó vào!”

 

Nữ hài như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Vâng! Vâng! Ta sẽ đi làm ngay!”

 

 

Ở thế giới mới,

 

Ngu Huyền Lăng không ngờ rằng mình lại không chết... mà còn trở về năm mười hai tuổi.

 

Nàng soi gương, đúng vậy, đây là cơ thể của nàng, nàng có thể cảm nhận được. Nhưng mà... mười hai tuổi nàng đang ở Thiên Diễn Môn, hơn nữa còn đã Trúc Cơ rồi. Tại sao nàng lại ở nhà, hơn nữa... tu vi chỉ có Luyện Khí tầng một?

 

Ngu Huyền Lăng rất nghi hoặc, sau đó phát hiện trong đầu mình có thêm một vài ký ức kỳ lạ không thuộc về mình.

 

Trong ký ức, Ngu Huyền Lăng không hề bái sư vào Thiên Diễn Môn khi ba tuổi, thậm chí linh căn đặc thù của nàng còn không được coi trọng trong nhà. Mười tuổi mới miễn cưỡng bắt đầu tu luyện, suốt hai năm, mới chỉ đạt đến Luyện Khí tầng một.

 

Ký ức kỳ lạ này rất chi tiết nhưng lại nhàm chán, đa phần đều là ăn uống ngủ nghỉ trong ŧıểυ viện này, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới tu luyện một chút. Công pháp tu luyện... cũng quá lộn xộn, loại công pháp giả này mà cũng có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng một... tư chất của nàng đúng là nghịch thiên!

 

Vậy là... nàng bị nhốt ở đây, không được ra ngoài?

 

Không đúng, không đúng, Ngu Huyền Lăng ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ trong sân, cẩn thận suy nghĩ lại...

 

Cuối cùng, Ngu Huyền Lăng vỗ đùi cái bốp!

 

Đúng rồi! Nàng sống ở đây cùng với mẫu thân nhưng mẫu thân không được coi trọng, sức khỏe lại yếu, đã qua đời trong một lần bệnh nặng...

 

Nhưng là thân là nữ nhân tại sao lại không được coi trọng? Chuyện này thật vô lý!

 

Ngu Huyền Lăng quay đầu nhìn bức tường...

 

Hay là... ra ngoài xem sao! Nàng đi đến chỗ bức tường, khoa tay múa chân một lúc, rồi lại quay về phòng. Luyện Khí tầng một mà còn không leo nổi tường, ra ngoài kiểu gì!

 

Cơ thể của mình thì mình hiểu rõ nhất, linh căn của Ngu Huyền Lăng khá đặc biệt, nhìn bề ngoài thì là Tam linh căn vô dụng nhưng ba linh căn này có thể hợp lại thành một, biến thành Huyền Thiên linh căn trong truyền thuyết.

 

Ngu Huyền Lăng thuần thục tản linh khí trong cơ thể ra, sau đó lại dẫn khí nhập thể bằng công pháp cũ.

 

Thực ra vì linh căn của nàng đặc biệt nên công pháp lúc mới tu luyện không phù hợp. Sau này là do nàng tự mình mày mò, lĩnh ngộ được công pháp thích hợp hơn với mình, tu vi mới tiến triển nhanh chóng, cuối cùng tu luyện đến Đại Thừa.

 

Lần này Ngu Huyền Lăng cũng dùng công pháp đó, vì vậy không chỉ nhanh chóng dẫn khí nhập thể, mà còn đạt đến Luyện Khí tầng ba chỉ trong một đêm.

 

Với tu vi này thì có thể leo tường rồi.

 

Nhưng nàng vừa leo tường ra ngoài thì đã đối mặt với khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của cha nàng: “Cha…”

 

Không trách nàng nhận ra, ngoại trừ khí chất có chút khác biệt, những chỗ khác đều giống hệt nhau, ngay cả khuôn mặt bánh bao mà mẫu thân ghét bỏ vì không kiềm chế được miệng cũng không khác gì.

 

“Ngươi lại muốn đi đâu!” Ngu phụ (*) bực tức hỏi.

 

(*) Ngu phụ: Cha của Ngu Huyền Lăng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc