Nghĩ đến đây, Ngu Huyền Lăng nhả ©ôи th!t của Nhan Thiên Thanh ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trận pháp vẫn đang vận hành. Nàng liền biết một khi đã khởi động thì nó sẽ không dừng lại.
Vậy nên... hoặc là thải bổ thất bại, nàng sống, ba người bọn họ chết... hoặc là thải bổ thành công, toàn bộ tu vi của nàng sẽ được truyền cho ba người họ thông qua trận pháp này…
Đương nhiên... nàng cũng không có khả năng sống sót.
Đột nhiên, Lục Nghiên chậm rãi cử động, một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa theo động tác của hắn, liên kết với linh mạch của mỗi người.
Ánh mắt Sở Li trầm xuống, cũng chậm rãi cử động theo.
Ngu Huyền Lăng âm thầm thở dài, ngoan ngoãn cúi người xuống, tiếp tục ngậm lấy ©ôи th!t của Nhan Thiên Thanh, để luồng năng lượng theo mình chảy vào linh mạch của hắn.
Tốc độ của mấy người đều không nhanh, kɧoáı ©ảʍ cũng không mãnh liệt nhưng cảm giác tê tê dại dại lại khiến người ta cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có.
“Ngu Huyền Lăng!” Đột nhiên, Lục Nghiên lại lên tiếng: “Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng…” Hắn cố nén giọng nói: “Chọn một trong ba người chúng ta.”
“Chọn một?” Ngu Huyền Lăng không hiểu lựa chọn này là như thế nào.
“Phải, chọn một.” Giọng Lục Nghiên trầm xuống.
“Chọn xong rồi thì sao?” Đã làm đến nước này, không thể nào dễ dàng qua ải như vậy.
“Chọn một, mỗi ngày dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đó để duy trì mạng sống. Nếu chạm vào nam nhân khác… cả hai sẽ hóa thành máu loãng mà chết.” Lục Nghiên lạnh lùng nói.
“Vậy… hai người kia thì sao?” Ngu Huyền Lăng không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là sẽ chết.” Lục Nghiên lạnh lùng nói.
Đây gọi là lựa chọn sao? Đầu óc Ngu Huyền Lăng ong ong, nàng có thể chọn ai? Chọn Sở Li, làm sao đối mặt với sư tỷ? Chọn sư công… làm sao đối mặt với sư phụ? Lựa chọn hợp lý nhất là Lục Nghiên nhưng… nàng có thể nhìn Sở Li và sư công đi chết sao?
Ngu Huyền Lăng lười để ý đến Lục Nghiên, cúi đầu tiếp tục liếʍ mυ"ŧ ©ôи th!t của Nhan Thiên Thanh. Thứ này… khi nào mới có thể ra? Liệu có kịp trước khi nàng chết không…
Lục Nghiên nổi giận, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, hắn nắm lấy Ngu Huyền Lăng, va chạm mạnh mẽ. Bị hắn lôi kéo, năng lượng trong cơ thể mấy người cuộn trào, Sở Li và Ngu Huyền Lăng cũng không tự chủ được mà tăng tốc.
“Huyền Lăng… ngươi… bình tĩnh một chút, dù sao cũng phải… sống trước đã!” Nhan Thiên Thanh đỏ mặt thở hổn hển: “Trước hết hãy đồng ý với hắn!”
Lục Nghiên làm nhiều như vậy, mục đích chẳng phải là muốn Ngu Huyền Lăng thu tâm lại, sống tốt với hắn sao.
Đến nước này, Nhan Thiên Thanh đã không còn ý định sống tiếp, chỉ cần Ngu Huyền Lăng đồng ý với Lục Nghiên, nàng có thể tiếp tục sống, còn Sở Li…
Nhan Thiên Thanh không muốn nghĩ đến kẻ phản bội này!
Đùa gì thế, không nói đến việc sư công và Sở Li có chết hay không, chỉ riêng việc phải sống cả đời với tên điên Lục Nghiên này…
Thà chết còn sướиɠ hơn! Ngu Huyền Lăng coi như không nghe thấy gì.
Thấy Ngu Huyền Lăng không nói gì cũng không dừng lại, mồ hôi trên trán Nhan Thiên Thanh túa ra: “Huyền Lăng! Ngươi là hy vọng của Thiên Diễn Môn!”
Đúng lúc này, Sở Li đột nhiên cười, hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy Ngu Huyền Lăng, ra sức thoát ra ngoài.
Hành động này của hắn khiến Ngu Huyền Lăng và Nhan Thiên Thanh khựng lại, Lục Nghiên lại cười lạnh.
“Ta đã sớm biết ngươi đồng ý kế hoạch của ta là để phá hoại vào thời điểm then chốt, ngươi nghĩ ta không có biện pháp đối phó sao?”
Đúng vậy, khi Lục Nghiên tìm đến hắn, hắn đã cảm thấy Lục Nghiên điên rồi. Vốn định từ chối nhưng nghĩ đến Ngu Huyền Lăng đã lừa gạt nhiều người như vậy, không phải hắn thì cũng là người khác. Hắn thật sự có thể nhìn Ngu Huyền Lăng đi chết sao?
Sau ba ngày suy nghĩ, cuối cùng Sở Li đã đồng ý với Lục Nghiên.
Hắn biết một khi đồng ý, hắn sẽ phải đối mặt với điều gì. Thật ra nếu theo kế hoạch của hắn, hắn cũng không thể sống sót trở về.