Bạch Hướng Thịnh ở trong phòng thay quần áo xong đi ra, Mạnh Mãng Long đang trong phòng khách lớn, chơi với Mạnh Diệc Diệm.
Chỉ thấy tiểu mỹ nữ 1 tuổi Mạnh Diệc Diệm, mặc chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, đôi mắt ngập nước giống một bãi nước xuân. Da trắng nõn, môi đỏ mọng răng trắng tinh, có thể nhìn ra là phôi mỹ nhân.
Cô bé lúc này đang cưỡi trên cổ Mạnh Mãng Long, Mạnh Mãng Long nằm bò trên đất, cam tâm tình nguyện làm ngựa cho con gái cưng nhà mình cưỡi.
Bạch Hướng Thịnh lắc lắc đầu, tên cuồng con gái này.
Mạnh Diệc Diệm cưỡi trên cổ Mạnh Mãng Long, phát ra tiếng cười khanh khách vui vẻ: "Cha ơi, jia, jia, jia -"
(Thề tiếng thúc ngựa khó tả dã man =))))) tui lấy luôn phiên âm á =))))))
Mạnh Mãng Long bò lên trước: "Diệm Diệm ngồi vững chưa, cha dẫn con đến tòa thành yêu tinh."
Bạch Hướng Thịnh nhìn cha và con gái chơi đùa, mang theo nụ cười mỉm, lắc lắc đầu.
Mạnh Mãng Long vì dỗ con gái vui, chiêu gì cũng mang ra, cũng có thể cược giá rất cao.
Tỷ như......
Hắn bây giờ đang đeo chiếc tai mèo lông nhung màu hồng phấn mà Mạnh Diệc Diệm đích thân chọn, hơn nữa, dưới yêu cầu của Mạnh Diệc Diệm, trong cổ học theo tiếng mèo kêu "Meow, meow, meow", chọc Mạnh Diệc Diệm cười hi hi không ngừng.
Bạch Hướng Thịnh cũng không hiểu, tên mãnh hán cơ bắp khỏe khắn như Mạnh Mãng Long, đeo tai mèo mềm mại như con gái, còn học tiếng mèo kêu. Hình tượng này thật sự có chút......
Cay mắt!
Y thật sự không biết, Mạnh Diệc Diệm sao có thể chịu được ô nhiễm tinh thần như vậy......
Mạnh Mãng Long ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Hướng Thịnh mặc bộ quần áo thoải mái đứng trước mặt mình, cười nói: "Bà xã, em thay xong quần áo rồi à."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu.
Mạnh Mãng Long trước tiên để Mạnh Diệc Diệm xuống, sau đó đứng dậy vỗ vỗ quần áo mình, đi lên ôm lấy Bạch Hướng Thịnh: "Phải ra ngoài sao?"
"Anh không cần đi theo," Bạch Hướng Thịnh từ trên sofa cầm lấy túi tùy thân của mình, "Bảo Nguyên có chút việc, tìm em đến một chuyến."
Mạnh Mãng Long bĩu môi: "Lại là mấy đứa bạn bọn em ra ngoài tụ tập? Có phải lại đi nói xấu chồng tập thể không?"
Bạch Hướng Thịnh kinh ngạc khơi chân mày: "Sao phải ra ngoài nói xấu các anh?"
Mạnh Mãng Long lúc này mới an tâm: "Không phải nói xấu chồng, vậy thì tốt......"
"Sao phải đến hiện trường nói xấu các anh," Bạch Hướng Thịnh hừ một tiếng, "Bọn em có group chat điện thoại mà."
Sắc mặt Mạnh Mãng Long cứng đờ.
"Được rồi," Bạch Hướng Thịnh cười nói, "Lần này ra ngoài là Bảo Nguyên gọi, hình như là vì chút chuyện của Lý Kha và Tưởng Hạo. Anh yên tâm đi, em về nhanh thôi, nhé?"
Mạnh Mãng Long ngoan ngoãn gật gật đầu: "Anh biết rồi, em phải về sớm, không được để anh và Diệm Diệm độc thủ không phòng."
Bạch Hướng Thịnh nặng nề gật gật đầu, sau đó ngồi xổm người xuống, hôn lên khuôn mặt Mạnh Diệc Diệm một cái: "Diệm Diệm, ba ra ngoài, lúc về mang đồ ngon cho con."
Mạnh Mãng Long không vui: "Vậy cha thì sao? Cha không tốt sao?"
"Cha cũng tốt," Mạnh Diệc Diệm bỗng nhiên lâm vào nghi hoặc, cô nhóc không cách nào đánh giá được cha và ba ai tốt hơn, "Ba cũng tốt, hai người đều tốt." Mạnh Mãng Long lúc này mới bớt buồn.
"Được rồi, em ra ngoài trước." Bạch Hướng Thịnh đeo túi lên, đi ra ngoài.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Tài xế của Mạnh gia chở Bạch Hướng Thịnh đi thẳng tới sân cầu lông ở trung tâm thành phố.
Dư Bảo Nguyên bao một sân ở đây, lúc Bạch Hướng Thịnh đi vào, Dư Bảo Nguyên đang cùng Lộ Dương chém giết nhau kịch liệt trong trận cầu lông.
Dư Bảo Nguyên chảy mồ hôi, bộ đồ thể thao thoải mái dương quang. Cậu lắc vợt cầu lông trong tay, làm như cá bơi trong biển rộng, cảm giác thành thạo đập vào mặt.
Lộ Dương ở đối diện, nằm sấp người, đôi mắt cháy ánh lửa hừng hực và ý chí chiến đấu, giống như một con sói, tư thế muốn giành vinh quang. Hắn đã mồ hôi đầm đìa, vung vợt cầu lông, cơ hồ dùng sức muốn vắt mình thành một cái lò xo xoắn tròn.
Bạch Hướng Thịnh nhìn tình hình chiến đấu, gật gật đầu, một trận chiến kịch liệt.
Y quay đầu nhìn điểm số, 19 - 1
19 là Dư Bảo Nguyên, 1 là Lộ Dương.
Haizz.
Bạch Hướng Thịnh thở dài, Dư Bảo Nguyên quả nhiên vẫn quá mạnh.
Đến khi đánh đến 20 -1, Lộ Dương căm giận bất bình ném vợt cầu lông: "Dư Bảo Nguyên, tiên sư cậu bắt nạt người khác!"
Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu cười nói: "Tớ chơi bóng công bằng, tớ sao lại bắt nạt cậu?"
Lộ Dương nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ sư, mặt mũi cả đời đều bị trận cầu này mất hết."
"Đâu có," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Thứ 4 tuần trước không phải còn có trận 20 -0 sao? Cậu quên rồi à?"
"Đệt, Dư Bảo Nguyên! Ông đây làm chết cậu!" Lộ Dương và Dư Bảo Nguyên ồn ào.
Bạch Hướng Thịnh cười tách bọn họ ra, nhìn Lộ Dương hầm hừ đến bên kia ngồi xuống uống đồ uống vận động, y nói với Dư Bảo Nguyên: "Cậu hôm nay rảnh thật, có thời gian ra ngoài."
"Ờ hờ," Dư Bảo Nguyên cũng vặn mở nắp đồ uống vận động, rót cho mình ngụm lớn, "Hôm nay khá rảnh."
"Duệ Duệ đâu?"
"Nó á," Dư Bảo Nguyên chẹp chẹp miệng, lại vặn chặt bình đồ uống, "Thằng oắt này thích vận động quá, Cố Phong nói nó là nhân tài, cho nên đã bắt đầu dẫn Duệ Duệ luyện sanda với đấu kiếm. Tôi thật sự không có cách với hai cha con nhà này."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu: "Rất tốt, tốt hơn hình ảnh cay mắt của nhà chúng tôi nhiều."
Dư Bảo Nguyên bật cười, ném cho Bạch Hướng Thịnh một cái vợt cầu lông, "Làm một trận."
Bạch Hướng Thịnh cởi áo ngoài, đi tới đối diện Dư Bảo Nguyên, sau đó nhìn chăm chú một trái cầu Dư Bảo Nguyên phát tới, đánh trả mãnh liệt.
Y vừa chơi bóng, vừa nói: "Cậu nói...... cậu nói chuyện Lý Kha, cụ thể là gì?"
Dư Bảo Nguyên đáp trả một cầu: "Công ty của Tưởng Hạo gần đây không ổn, thành bại của hắn và Lý Kha ở cùng nơi. Tôi nghĩ, dù sao cũng là bạn tốt, nên giúp vẫn phải giúp, anh nói thế nào?"