Cố Phong đứng trước cửa sổ sát đất, cúp điện thoại.
  Hắn quay đầu đi vào phòng ngủ của Dư Bảo Nguyên, người đang ở bên trong nghe  nhạc.
  Dư Bảo Nguyên trải qua giải phẫu, sưng phù trong đầu đã được loại bỏ thành công,  lại phối hợp với một vài liệu pháp nghiên cứu mới nhất của chuyên gia, thị lực khôi  phục rất nhanh, mới khoảng 1 tuần, thị lực đã tốt hơn trạng thái mơ hồ trước khi giải  phẫu rất nhiều, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình dạng một vài thứ.
  Mặc dù thị lực khôi phục rất nhanh, nhưng Cố Phong nhạy cảm phát giác, khoảng  thời gian này tâm tình Dư Bảo Nguyên hình như càng ngày càng sa sút.
  Biểu hiện cụ thể, Dư Bảo Nguyên mỗi ngày đều trở nên lười vận động, thường  xuyên thích đối diện vách tường cầm vài thứ ngẩn người, ngay cả nhạc trong tai  nghe cũng từ bài đầy tinh thần biến thành đàn nhị đa cảm bi thương cứa vào lòng  người.
  Hắn ban đầu rất hoang mang, cho rằng mình có chỗ nào làm không tốt, cẩn thận  suy nghĩ, sau khi tra cứu tài liệu mới giật mình, hóa ra không lâu sau chính là ngày  giỗ của mẹ Dư Bảo Nguyên.
  Hắn ngồi xuống bên người Dư Bảo Nguyên, lấy một bên tai nghe của cậu ra, nói:  "Bảo Nguyên, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo nhé.
"  Kể từ khi Cố Phong biết nguyên nhân tâm tình Dư Bảo Nguyên suy sụp, liền bắt đầu  nghĩ đủ cách để cậu thoải mái tinh thần, mấy hôm nay hắn kiên trì mỗi ngày dẫn Dư  Bảo Nguyên đến công viên gần đó giải sầu, hiệu quả lại không tệ.
  Dư Bảo Nguyên nghe thấy lời Cố Phong, gật gật đầu: "Biết rồi.
"  Cố Phong dắt Dư Bảo Nguyên, lại một tay ôm Cố Gia Duệ nằm bên cạnh vào lòng,  trong lòng mang theo cảm giác hết sức thỏa mãn.
 Hắn cứ như vậy dẫn Dư Bảo  Nguyên và Cố Gia Duệ ra khỏi phòng khách, đang định đi ra cửa, Dư Bảo Nguyên  bỗng nhiên dừng bước: "Quên mất nó.
Advertisement / Quảng cáo
	
		
		
	
	
	
	
	
	
 
 
	
		
Cám ơn bạn đã báo nha