Cố Phong vừa nghe lời này của Tưởng Hạo, liền không vui nheo mắt lại.
  Tưởng Hạo giống như không phát hiện khí thế toàn thân Cố Phong, vẫn như cũ nói:  "Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu mang đến hạnh phúc cả đời cho Bảo Nguyên, vậy  người cho cậu ấy hạnh phúc sẽ là ai? Cho đến những ngày qua, tôi mới nghĩ thông  suốt, người này, không phải là tôi.
"  Cố Phong đối với đáp án này hơi vừa lòng, gật gật đầu: "Biết là tốt rồi.
"  Tưởng Hạo giễu cợt một tiếng, "Anh đừng đắc ý, tôi cũng không cảm thấy là anh.
"  Bàn tay Cố Phong nhất thời nắm chặt, giống như mãnh thú giống đực đang ở thời  điểm bảo vệ tất cả của mình, phát ra phản ứng bản năng.
  "Chuyện anh trước kia làm với Bảo Nguyên, cậu ấy đều nhớ," Âm thanh Tưởng Hạo  ít có gợn sóng, lạnh vô cùng, "Cho dù anh bây giờ đối tốt với cậu ấy, nhưng anh cô  phụ cậu ấy 5 năm chính là 5 năm, thời gian và tình cảm 5 năm đó, là vết nứt anh  hiện tại cố gắng thế nào cũng không bù lại được.
"  "Anh nói cái gì?" Ánh mắt Cố Phong sắc bén.
  "Tôi chỉ muốn nói, ở chỗ Bảo Nguyên, anh vĩnh viễn không phải là người yêu hoàn  mĩ không khuyết điểm, bởi vì anh đã có lịch sử đen tối năm năm," Tưởng Hạo cười  khẽ, "Bảo Nguyên là người rất tốt, bản thân tôi hi vọng có một người thành thục  chững chạc, không cô phụ cậu ấy đến yêu cậu ấy.
"  Cố Phong lẳng lặng mà nhìn mặt tường trắng toát của bệnh viện, hồi lâu mới lên  tiếng: "Tôi biết tôi phạm sai lầm, 5 năm đó là tôi nợ em ấy, cho nên tôi muốn dùng cả  đời trả lại em ấy.
Advertisement / Quảng cáo
	
		
		
	
	
	
	
	
	
 
 
	
		
Cám ơn bạn đã báo nha