Hôm sau Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, kéo Bạch Hướng Thịnh, định ở con phố thương mại Luân Đôn đi dạo một vòng.
Trước khi ra ngoài gửi cho Tưởng Hạo tin nhắn, Tưởng Hạo bảo bọn họ đến bể ổn nhiệt của khách sạn chờ chút.
Đợi đến lúc đám Dư Bảo Nguyên đến bể ổn nhiệt, Tưởng Hạo đang ở trên bục nhỏ trên bờ bể đối diện giãn gân cốt. Anh chỉ mặc một cái quần bơi, cơ bắp khỏe mạnh quyến rũ ở trong quân đội luyện được lộ ra, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dư quang Tưởng Hạo liếc thấy bóng dáng đám Dư Bảo Nguyên, vẫy vẫy tay về phía bọn họ.
Sau đó, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất, nhảy vào đường bơi.
Anh bơi chính là bơi tự do, cả người giống như cá ngừ ở trong nước bơi lội thần tốc. Hai cánh tay thon dài khỏe khoắn vỗ bọt nước, thân thủ mạnh mẽ khiến anh ở trong nước cũng hấp dẫn đủ loại ánh mắt trên bờ. Ông chú tóc vàng bên cạnh đang nằm ngửa trên nước hưởng thụ thời gian nhàn nhã, không nghĩ tới Tưởng Hạo bơi qua, nước đập lên dọa hắn sợ tớ mức cả người chìm xuống, ừng ực rót ngụm lớn nước.
Dư Bảo Nguyên nhìn tư thế oai hùng của Tưởng Hạo ở trong nước, cau mày.
Không thể không nói, ngầu thì rất ngầu.
Cho dù không có ý kia với anh, nhưng thân thể kia hiện ra, vẫn rất hấp dẫn ánh mắt, rất bổ mắt.
Bạch Hướng Thịnh nhìn Tưởng Hạo ở trong nước giống như cá chuồn nhanh chóng bơi về phía bọn họ, bình luận: "Tỷ lệ không tệ, mặc quần áo lộ vẻ gầy cởi quần áo có thịt. Cơ bắp thoạt nhìn rất có lực, là thật sự tập ra được, không tệ không tệ!"
Dư Bảo Nguyên ở một bên cười khẽ một tiếng, đang định nói chuyện, một âm thanh xa lạ ở bên cạnh, dùng tiếng Anh nói với Dư Bảo Nguyên, "Anh đẹp trai, xin chào, xin hỏi anh là người Trung Quốc sao?"
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, là một chàng trai tóc vàng mắt xanh không quen, cậu lễ phép gật gật đầu, dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại, "Phải, tôi là người Trung Quốc. Có thể giúp gì cho anh không?"
Chàng trai tóc vàng kia hình như hơi co rúm lại, cao nhưng ốm yếu thoạt nhìn có hơi không chịu được đánh đấm: "Tôi nghĩ...... nếu như anh rảnh, mời anh uống chén rượu."
Bạch Hướng Thịnh ở bên cạnh trợn mắt trắng, ở trong lòng thở dài nói: Hay lắm, lại người nữa đến!
Dư Bảo Nguyên đến đại hủ quốc như nước Anh này, giống như đi lừa tình vậy, hoa đào nở từng đóa, diễm ngộ giống như từng người một xếp hàng tiếp đón vậy. Bạch Hướng Thịnh bấm ngón tay tính toán, cộng thêm người bây giờ, mấy hôm nay đàn ông đến gần Dư Bảo Nguyên đã 8 người rồi!
Dư Bảo Nguyên lễ phép lại thuần thục từ chối uyển chuyển: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu, khả năng không cách nào đi cùng anh rồi."
Chàng trai tóc vàng kia hình như còn muốn nói gì đó, xoay đầu, liền nhìn thấy Tưởng Hạo ở trong nước đã bơi tới bên Dư Bảo Nguyên.
Anh chống hai tay trên bờ, cánh tay dùng lực, cả người từ trong nước nhảy lên trước. Giọt nước hơi lạnh trong suốt, từ giữa cơ ngực cường tráng của anh chảy qua, giống như mưa xuân trút xuống khe núi; giọt nước lại chảy qua tám múi cơ bụng khỏe khoắn, từng giọt rơi xuống, tới lúc chảy vào trong quần bơi bó chặt.
Tưởng Hạo đứng bên bờ, đưa tay lười biếng tùy ý lau tóc mình, đối mắt vẫn luôn ôn hòa kia, vào lúc này, cực kỳ giống đôi mắt báo cường tráng ẩn náu trong rừng sâu, toát ra dục chiếm hữu hung hăng sắc bén và giống như dã thú của hồi ở quân đội.
Chàng trai tóc vàng vừa thấy thân thể và cơ bắp của Tưởng Hạo, chân khẽ run, ngay cả lời cũng không dám nói tiếp.
Tưởng Hạo chậm rãi đi tới trước mặt hắn, có chút vô lại mà cau mày: "Muốn hẹn cậu ấy ra ngoài sao? Không ngại dẫn theo tôi chứ?"
Chàng trai tóc vàng liên tục nói xin lỗi, xoay người lẻn đi như tên hèn.
Tưởng Hạo mặc vào áo tắm màu trắng mình vừa nãy đặt ở đây, ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên thở hổn hển mấy hơi, cười nói: "Xem ra gần đây vận đào hoa của cậu bạo."
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ hừ một tiếng: "Tôi đâu biết xảy ra chuyện gì? Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng mà......"
"Mặt không phải chủ yếu nhất," Tưởng Hạo bỗng nhiên nhích tới gần, hơi thở hormone cả người từng chút áp sát, "Cậu khả năng không biết, khí chất kiên nghị của cậu, hơn nữa lúc ôm con, ánh mắt dịu dàng lại yêu thương dạt dào, cực kỳ hấp dẫn người khác."
Tay Dư Bảo Nguyên vỗ nhè nhẹ thân thể nhỏ của Cố Gia Duệ, khẽ dừng chút.
Tưởng Hạo xoa xoa cái đầu ướt nhẹp, cười nói: "Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi nên đi thay quần áo rồi. Lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài nhé." Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng, khẽ gật đầu một cái.