Động tác hắn ôm Dư Bảo Nguyên vô cùng dịu dàng, từ trong túi quần Dư Bảo Nguyên lấy chìa khóa ra mở cửa nhà cậu, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Dư Bảo Nguyên trên giường.
Dư Bảo Nguyên không thoải mái mà nói mớ một tiếng.
Cố Phong khẽ cười một cái, đưa tay từ từ cởi áo khoác Dư Bảo Nguyên xuống, tận lực không quấy rầy Dư Bảo Nguyên.
Theo áo khoác thật dày bị cởi xuống, cái bụng tròn vo của Dư Bảo Nguyên cũng ở dưới lớp áo giữ nhiệt sát người phá lệ rõ ràng.
Cố Phong sửng sốt, không tự chủ được liền vươn tay phủ phía trên.
Thật bất ngờ, hắn cảm nhận được phía dưới bụng truyền đến cử động mơ hồ.
"Đây là......" Mặt Cố Phong hơi đỏ lên.
Đây là con trai hắn ở trong bụng làm rộn?
Cố Phong chỉ biết trong bụng Dư Bảo Nguyên mang thai con hắn, nhưng, lúc tự mình chân chính cảm nhận được sự rung động của một sinh mạng, loại kích động đó, không cách nào nói rõ.
Cổ họng hắn không tự chủ chuyển động, khuôn mặt vốn anh tuấn càng thêm thần thái sáng láng.
Hắn cứ như vậy ngồi bên giường thật lâu, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Dư Bảo Nguyên, nhìn biểu tình nhuyễn manh không dễ nhầm với người khác của cậu. Cố Phong cúi đầu, động tác cực kỳ nhẹ, ở trên đôi môi mềm mại ấm áp của Dư Bảo Nguyên hôn một cái.
Đến lúc này, hắn mới cảm nhận được một loại ấm áp từ trong lòng tuôn lên, giống như gia đình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hôm sau lúc Dư Bảo Nguyên rời giường, phát hiện áo khoác và quần của mình trong lúc vô tình bị người khác cởi. Sắc mặt cậu hơi lúng túng, trong lòng biết đại khái, là Cố Phong cởi giúp cậu.
Cậu ỳ trên giường một lát, đứng dậy rửa mặt, sau đó mặc quần áo. Cậu bên này vừa đi tới phòng khách, cửa đã bị người gõ vang, mở ra vừa nhìn, quả nhiên lại là Cố Phong.
"Bữa sáng của em," Cố Phong nhấc túi trong tay, đưa tới trước mặt Dư Bảo Nguyên, "Có đồ em thích ăn."
Dư Bảo Nguyên hơi lúng túng: "Anh không cần đưa tới, tự tôi có thể chuẩn bị điểm tâm."
Cố Phong chấp nhất mà đi vào phòng Dư Bảo Nguyên, bày đồ cầm trên tay lên bàn ăn: "Không sợ tôi phiền phức, đây là trách nhiệm tôi nên gánh vác...... Ăn nhân lúc còn nóng."
Dư Bảo Nguyên hơi có chút do dự, nhưng vẫn ngồi xuống trước bàn, cầm đôi đũa Cố Phong đưa tới, bắt đầu ăn sáng.
Không thể không nói, bữa sáng Cố Phong mang đến, so với mình làm, ngon hơn không ít.
Chủng loại phong phú, dinh dưỡng cân bằng toàn diện, mùi vị cũng cực kỳ không tệ.
Thơm, cực kỳ thơm.
Cậu thèm chứ? Thèm, cực kỳ thèm.
Cho nên cứ như vậy không cốt khí mà ngồi xuống, khuất nhục ăn hết đồ Cố Phong mang đến.
Ài, toàn bộ trách con trai trong bụng, toàn bộ trách nó, tiểu khốn, miệng tham như vậy!
Dư Bảo Nguyên tàn bạo mà gắp một cái bánh bao hấp vỏ mỏng thịt dày, nước thịt ngon nhét vào trong miệng, hung ác nuốt sạch. "Quán của em định sang năm mở lại nhỉ," Cố Phong vừa ăn vừa chậm rãi nói, "Vậy hôm nay em định làm gì?" Dư Bảo Nguyên vốn không muốn trả lời hắn, nhưng mà người ăn mềm yếu, cậu vẫn chậm chạp trả lời một câu: "Tôi muốn đến bệnh viện xem tình hình bác sĩ Bạch."
"Được," Cố Phong gật gật đầu, "Vậy tôi lát nữa đưa em đến bệnh viện rồi đến công ty. Buổi trưa tôi bảo Anna tới đưa cơm cho em, buổi tối tôi đón em."
Cố Phong lái một chiếc xe thương vụ điệu thấp, chở Dư Bảo Nguyên đến bệnh viện.
"Có chuyện gì gọi cho tôi." Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên đi vào bệnh viện, sau khi dặn dò một câu như vậy, hít thật sâu một hơi, xoay người tiến vào trong xe, đến công ty.
Dư Bảo Nguyên vốn định đi thang máy trực tiếp lên tầng phòng cấp cứu hồi sức của Mạnh Mãng Long, nhưng cũng không đúng lúc, thang máy sửa, cậu đành phải vịn tay vịn, từ cầu thang đi lên.
Phòng cấp cứu hồi sức của Mạnh Mãng Long ở tầng 5, Dư Bảo Nguyên mới đi đến tầng 3, đã thở hồng hộc, mệt không chịu được.
Quả nhiên trong bụng bầu một đứa, hành động không tiện.
Cậu đứng ở cửa cầu thang nghỉ ngơi một lát, ánh mắt nhìn quanh mình một vòng, nhất thời bị một bóng dáng đi tới hấp dẫn.
Bóng lưng kia...... Sao quen vậy?
Dư Bảo Nguyên không có việc gì gấp, trong lòng lại sinh tò mò, liền đuổi theo bóng lưng kia đi vào trong, thật vất vả đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng kia ngồi xuống trên ghế dài.
Dư Bảo Nguyên định thần nhìn lại, quả nhiên là Lộ Dương!
Lộ Dương lúc này trên quần áo một mảnh vết máu, người thoạt nhìn không sao cả, chỉ là sắc mặt nhìn không tốt, một bộ thở phì phò.
Bên cạnh hắn, còn ngồi một người đàn ông. Người đàn ông kia lưng hùm vai gấu, vóc người khổng lồ tới giống như một con gấu thịt, trên mặt còn để râu quai nón. Rõ ràng vóc người nhìn dương cương cường tráng như vậy, nhưng hắn lại mặc đi một đôi giày cao màu trắng mang theo tấm phát sáng, mặc quần bó sát người, trên người còn khoác một cái áo khoác lụa màu đen, trên áo khoác thêu đầy hoa mẫu đơn diễm tục đầy màu sắc.
Tướng mạo dương cương, khí chất hơi...... hơi ẻo lả.
Lúc này, nam nhân giống gấu bự thời cổ xưa nhìn chằm chằm Lộ Dương, giọng sắc bén chói tai: "Gà rừng!"
Lộ Dương cũng nhìn chằm chằm hắn, không chút chịu thua: "Heo lẳng lơ!"