Sảnh hoa của phủ Uy Viễn Bá nhìn ra một hồ sen. Bấy giờ đang là cuối hạ đầu thu, sen trong hồ đã tàn úa, thêm vào đó, thi thể của Thôi Uyển lại được phát hiện ở bãi sen, vì vậy Triệu Vũ Miên đã sai người đóng chặt các cánh cửa sổ ở phía đó lại.
Hay tin Tạ Tinh Lan dẫn người đến, các nàng bèn ra tận cửa đón tiếp. Thế nhưng, ngay từ khi còn ở đằng xa, cả hai đã đồng thời chau mày lại.
Giản Phương Phi hỏi: "Kia có phải là Vân Dương Quận chúa không?"
Triệu Vũ Miên gật đầu: "Đúng là nàng. Sao nàng ấy lại đi cùng Tạ Tinh Lan vậy?"
Khi mọi người đã đến gần, Triệu Vũ Miên nhận ra sắc mặt của huynh trưởng trông không được tốt cho lắm. Nàng ta không tiện hỏi nhiều, bèn mời cả đoàn người vào trong sảnh.
Vừa yên vị, Tạ Tinh Lan liền đi thẳng vào vấn đề: "Tiết Minh chết rồi, hai vị có biết không?"
"Biết." Triệu Vũ Miên thở dài: "Chúng ta đã hay tin từ chiều hôm qua. Hắn chết vì nguyên nhân gì vậy?"
Tạ Tinh Lan cẩn thận quan sát sắc mặt của mấy người họ, rồi thẳng thắn nói: "Nhìn bề ngoài thì là tự sát, thậm chí còn có cả di thư để lại. Nhưng trên thực tế, di thư đó là do hung thủ bắt chước nét chữ của hắn, còn hắn là bị người khác mưu sát."
Huynh muội nhà họ Triệu và Giản Phương Phi tuy đã sớm đoán được điều này, nhưng khi được khẳng định, sắc mặt vẫn trở nên nghiêm trọng. Triệu Vọng Thư lên tiếng: "Uyển Nhi bị hại trước, giờ Tiết Minh lại bị giết, hôm nay ngài đến đây là muốn hỏi điều gì?"
"Sau khi về phủ vào đêm hôm trước, các vị có ai ra ngoài không?"
Triệu Vũ Miên lắc đầu: "Đêm hôm trước sau khi về phủ, ta đã cảm thấy không khỏe, còn mời cả đại phu đến khám bệnh. Cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa bước chân ra khỏi phủ nửa bước."
Triệu Vũ Miên năm nay mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, lúc này lại mang ba phần bệnh tật, trông yếu đuối đáng thương, nhìn qua không giống người có thể ra tay độc ác. Giản Phương Phi nói tiếp: "Đêm đó sau khi về nhà, ta cũng không hề ra ngoài, cho đến trưa hôm sau có người trong cung đến truyền gọi thì ta mới vào cung."
Tạ Tinh Lan đã sớm biết những điều này, lại thấy sắc mặt hai người họ vẫn bình thường, không có vẻ gì là che giấu, bèn hỏi thẳng: "Hai vị có biết giữa Thôi Uyển và Tiết Minh có điều gì bất thường không?"
Triệu Vọng Thư nhướng mày, còn Triệu Vũ Miên thì ngập ngừng: "Ý ngài là, liệu Uyển Nhi và Tiết Minh có tư tình với nhau không?"
Tạ Tinh Lan gật đầu, rồi nhìn chăm chú vào nàng ta và Giản Phương Phi một cách sắc bén: "Hai vị là bạn thân của Thôi Uyển, nếu nàng có chuyện thầm kín gì, chắc chắn sẽ kể cho hai vị nghe. Hơn nữa, các vị lại thường xuyên tụ tập cùng nhau, không lý nào lại không biết chút gì."
Triệu Vũ Miên đưa mắt nhìn Giản Phương Phi, còn Giản Phương Phi thì đang trầm ngâm suy nghĩ. Nàng ta lớn hơn Triệu Vũ Miên hai tuổi, năm nay đã mười tám, hành sự tự nhiên cũng chín chắn và điềm đạm hơn nhiều. Một lúc sau, nàng ta nhìn Tạ Tinh Lan và hỏi: "Chuyện này có liên quan mật thiết đến vụ án sao?"
Tạ Tinh Lan đáp phải. Giản Phương Phi bèn nói: "Thực ra chuyện này không tiện nói nhiều, dù sao người chết cũng đã chết rồi. Chỉ là trùng hợp cả hai người họ đều xảy ra chuyện, ta nghĩ lại cũng thấy có chút kỳ lạ. Giữa họ có bao nhiêu phần tư tình thì ta không chắc, nhưng cách Uyển Nhi đối xử với hắn quả thực khác với những người khác. Ba năm trước, cũng vào dịp lễ Thu Tịch, Uyển Nhi đã từng tặng cho Tiết Minh một chiếc túi thơm. Chuyện này chỉ có ta và Vũ Miên biết."
"Tuy nói rằng vào dịp lễ tết mọi người tặng quà cho nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng túi thơm là vật thân thiết, tặng cho nhau vẫn là điều khá kiêng kỵ. Dù sao thì trong giới thế gia ở kinh thành cũng từng xảy ra những chuyện tương tự làm bại hoại danh tiết của nữ tử. Hơn nữa, ta biết Uyển Nhi không muốn gả đến phủ Hoài Nam Quận vương. Khi đó, ta và Vũ Miên cũng từng lén bàn tán về chuyện này, nhưng cuối cùng, chúng ta quyết định sẽ ngậm miệng không nói ra."
Triệu Vũ Miên và Giản Phương Phi tuy đã phát hiện ra manh mối, nhưng cả hai đều không có ý định phanh phui sự việc, hơn nữa họ cũng không có lý do gì để mưu hại Tiết Minh. Tạ Tinh Lan chỉ cảm thấy vụ án này càng lúc càng khó giải quyết. Đúng lúc này, Tần Anh đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: "Vậy hai vị có biết, Tiết Minh có từng kết thù với ai khác không? Đặc biệt là những người tham dự yến tiệc đêm đó."
Triệu Vũ Miên nhíu mày: "Tiết Minh tính tình ôn hòa, ta chưa từng thấy hắn có xích mích với ai."
Triệu Vọng Thư ở bên cạnh cũng nói thêm: "Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy. Gia phong nhà họ Tiết rất trong sạch, Tiết Minh cũng noi theo nề nếp đó. Bình thường hắn rất lễ độ, cho dù có không vui với ai thì cũng tỏ ra vô cùng rộng lượng."