Vẻ mặt Tạ Tinh Lan hơi cứng lại, "Hạ độc?"
"Trưa hôm qua sau khi tiệc tan, Thôi Uyển có về phòng nghỉ ngơi một lát, trong khoảng thời gian đó người hầu chỉ mang vào một chén trà hoa quế, nàng ấy không uống trà, nhưng con mèo của nàng ấy rất có thể đã đụng vào, một khắc trước, thị nữ phát hiện con mèo chết dưới gầm giường trong noãn các, ta đã xem qua chất nôn của nó, dấu hiệu trúng độc rất rõ ràng, hơn nữa, chỗ người hầu đổ nước trà đã chết một đám côn trùng kiến."
Tần Anh nói một hơi, ra hiệu về phía vườn hoa bên cạnh, Tạ Tinh Lan đã nhìn thấy con mèo chết trong giỏ tre, lúc này bước nhhắn tới, chỉ nhìn một cái, lông mày hắn nhíu lại, "Chất nôn của con mèo ở đâu?"
Tử Quyên vội vàng dẫn đường, Tạ Tinh Lan đi theo vào noãn các, một lát sau đi ra, ánh mắt nhìn Tần Anh càng thêm khó dò.
Những lời hắn vừa nói đã rất rõ ràng, nhưng vị Vân Dương huyện chúa này lại không hề có ý định từ bỏ điều tra vụ án, hơn nữa, nàng dường như còn sốt ruột hơn cả hắn, người bị hạn định thời gian phá án.
Nghĩ đến đây, Tạ Tinh Lan bỗng nhiên hiểu ra, tất cả những điều này, đều là vì Thôi Mộ Chi?
Tạ Tinh Lan nhất thời không biết nên thương hại nàng hay chế giễu nàng nữa.
Tần Anh chỉ thấy sắc mặt Tạ Tinh Lan lúc nắng lúc mưa, làm sao biết được trong lòng hắn có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng đang đợi Tử Quyên đi ra, vừa thấy nàng ta liền hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi ngày thường thích uống trà hoa quế sao? Trà hoa quế hôm qua được mang đến từ đâu?"
Tử Quyên run giọng nói: "Tiểu thư thích uống trà hoa theo mùa, bây giờ hoa quế vừa nở, liền sai người hái những bông tươi nhất để pha trà, trà đều được mang đến từ phòng trà."
Nàng vội hỏi: "Phòng trà ở đâu?"
"Ngay gian ngoài cạnh nhà bếp."
Tần Anh lại hỏi: "Thị nữ mang trà đến là ai?"
"Là nha đầu Bình Nhi."
Tần Anh gật đầu, nàng lập tức thông báo cho Tạ Tinh Lan đã là hết lòng quan tâm, liền trực tiếp phân phó: "Dẫn đường đến phòng trà xem thử, rồi gọi Bình Nhi đến đây."
Thấy Tần Anh có vẻ như đang làm chủ, Tạ Tinh Lan tâm trạng phức tạp nghĩ, nếu biết mình sắp chết, nàng còn có thể tận tâm tận lực như vậy không?
Tạ Tinh Lan đột nhiên lên tiếng: "Người đâu--"
Tạ Kiên nghi hoặc nhìn hắn, Tần Anh vừa đi đến cửa sân cũng dừng bước quay đầu lại, Tạ Tinh Lan phân phó: "Đi tìm một đại phu đến, xem trong trà bị hạ độc gì."
Dực Vệ lĩnh mệnh rời đi, Tạ Tinh Lan cũng bước chân, đi trước Tần Anh ra khỏi cửa sân, Tử Quyên không biết phải làm sao, Tần Anh nhướng cằm ra hiệu, nàng ta mới vội vàng đi theo sau Tạ Tinh Lan.
Tần Anh không quan tâm ai chủ trì điều tra vụ án, nếu Tạ Tinh Lan tìm manh mối nhanh hơn nàng, nàng càng cầu còn không được, nhưng Tạ Tinh Lan bây giờ tính tình thay đổi rất nhiều, Tần Anh chỉ nghi ngờ hắn chưa kịp đợi lập trữ đã phải nhận kết cục bi thảm.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Anh giật mình nghĩ đến kết cục của mình, nàng mới là người thật sự sống không được bao lâu nữa, hiện tại không có việc gì quan trọng hơn việc tìm ra hung thủ cả!
Tiệc trưa hôm qua được tổ chức tại sảnh chính của khu nhà chính, sân nơi đặt nhà bếp nằm ở góc tây bắc cách hai sân, bọn họ đi dọc đường, người hầu trong phủ đều im thin thít, đến khi tới sân nhà bếp, đầu bếp và người hầu đang bận rộn trong bếp đều hoảng hốt đi ra.
Tử Quyên chỉ vào gian ngoài nói: "Trà dùng trong bữa tiệc hôm qua và trong phủ, đều được mang ra từ đây."
Trong gian ngoài có ba bếp lò, năm lò đốt củi, lại có hơn mười ấm trà được đặt ngay ngắn, là nơi chuyên dùng để đun nước, hai người hầu đốt lò nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Tinh Lan bước vào quan sát một vòng, nhìn quanh tất cả đều bình thường, lại một lúc sau, Bích Vân dẫn Bình Nhi đến, "Đại nhân, đây là Bình Nhi."
Bình Nhi là nha hoàn tam đẳng trong phủ, phụ trách việc bưng trà rót nước trong viện của Thôi Uyển, đối mặt với Tạ Tinh Lan, Bình Nhi căng thẳng nắm chặt tay áo, Tạ Tinh Lan quan sát nàng ta hai lần, "Hôm qua ngươi bưng trà cho tiểu thư nhà ngươi, trà đó được rót từ đâu? Trên đường có gặp ai không?"
"Nô tỳ rót trà từ đây, trà hoa quế và nước, đều do nô tỳ tự mình lấy, nô tỳ rót trà xong, trực tiếp mang đến cho tiểu thư, trên đường... trên đường không gặp ai cả."
Giọng nàng ta run rẩy, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan nheo mắt, giọng điệu trở nên nguy hiểm, "Trên đường thật sự không gặp ai?"
Khuôn mặt Bính Nhi trắng bệch, mím môi cúi đầu thấp hơn. Tạ Tinh Lan trầm giọng: "Người đâu--"
Tiếng quát này khiến Bính Nhi run lên, nàng ta lập tức quỳ xuống: "Đại nhân tha mạng, nô tỳ thật sự không gặp ai, chỉ là... chỉ là trên đường nô tỳ quay về, đã nghe thấy một tiếng động, lúc đó nô tỳ thấy kỳ lạ, bèn đặt chén trà xuống rồi vòng ra sau bức tường hoa nhìn một chút..."
"Tiếng động gì?"