Ta Ở Thiên Đình Bán Sỉ Bạch Nguyệt Quang [NP]

Chương 5: Có ăn là tốt rồi!

Trước Sau

break

Mạnh Ứng Long Quân tuy được Thiên Đình nâng niu từ nhỏ nhưng đối xử với người khác rất ôn hòa lễ độ, tính tình thậm chí có thể coi là ôn nhuận.

Ngay cả người tốt tính như vậy cũng nói "sắp mù", thật khó mà tưởng tượng được nàng ta trắng đến mức nào.

"Thiên Đế cũng thật kiên trì, cứ như vậy mấy trăm năm nay, không biết đã bị từ hôn bao nhiêu lần rồi."

Tư Mệnh đặt chén trà xuống bàn, thở dài nói.

"— Tiểu Nhạc, xem ra năm đó, ngươi đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho Long Quân rồi."

Bạch Nhạc chỉ biết cười ngượng nghịu.

"Lúc đó nghiệp vụ của ta còn chưa thuần thục mà, vấn đề này..."

"Cũng đúng."

Tư Mệnh chỉ là thấy trêu chọc nàng thú vị, chứ không có ý trách cứ.

Hắn nhìn ra phía cửa Thiên Phủ cung, mây trên Cửu Trọng Thiên lấp lánh kim quang, giống như mỗi ngày trong ngàn năm qua rồi khẽ thở dài phiền muộn.

"Chuyện của Long Quân, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết là được." Tư Mệnh dặn dò, "Nếu để Thiên Đế biết Long Quân không chịu thành thân là vì ngươi..."

"Trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ta hiểu!" Bạch Nhạc vội vàng nói.

Thật ra không cần Tư Mệnh dặn dò, cho dù có đánh chết Bạch Nhạc, bắt nàng nhảy xuống trảm tiên đài, nàng cũng không dám nói ra chuyện này.

Suy cho cùng, lục giới hiện nay chỉ còn Mạnh Ứng Long Quân là chân long, Thiên Đế ngày nào cũng mong ngài ấy để lại dòng dõi, giữ vững thái bình cho lục giới.

"Ai ngờ Long Quân lại là kẻ si tình... Haiz."

Tư Mệnh khẽ cười một tiếng, coi như kết thúc câu chuyện, lại cầm lấy kinh thư.

Đọc được vài câu, hắn bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc phía đối diện. Ngón tay khẽ gõ lên bàn.

"À đúng rồi, mấy ngày nữa, Ứng Diệu Đa Bảo Chân Quân có tiệc mừng." Tư Mệnh nói, "Ta không đi đâu, lát nữa ta sẽ bảo tiên nga đưa thiệp mời cho ngươi, ngươi đi là được."

Mắt Bạch Nhạc sáng lên, lập tức quên mất chuyện Long Quân, đáp: "Được."

---

Đêm xuống.

Từ khi Bạch Nhạc làm việc dưới trướng Tư Mệnh, nàng được phân một thiên điện ở Thiên Phủ cung, có vài tiên nga hầu hạ. Mặc dù nàng thường xuyên phải hạ phàm vài tháng, thậm chí vài năm để làm nhiệm vụ nhưng các tiên nga vẫn cần mẫn dọn dẹp chỗ ở của nàng, sạch sẽ không một hạt bụi.

Tắm rửa xong, Bạch Nhạc vừa lau tóc vừa bước ra liền thấy trên bàn quả nhiên đã có một tấm thiệp cưới đỏ thắm, ánh vàng lấp lánh.

Ứng Diệu Đa Bảo Chân Quân giàu có nổi tiếng trên trời, ngay cả thiệp cưới cũng được làm bằng hồng ngọc san hô chạm khắc tinh xảo, khiến nàng không khỏi tấm tắc khen lạ.

Lần này mở tiệc là vì Ứng Diệu Đa Bảo Chân Quân vừa có thêm một cháu trai kháu khỉnh nên trong lòng vui mừng, muốn tổ chức tiệc mừng trăm ngày linh đình. Còn nói là để thêm phần thú vị, sẽ mang ra một món bảo bối của mình cho khách khứa chiêm ngưỡng.

Nghĩ đến các tiên thần trên Cửu Trọng Thiên đều rất nhàn rỗi, chắc hẳn đến dự tiệc mừng trăm ngày là phụ, xem bảo bối mới là chính.

Nhưng Bạch Nhạc chẳng quan tâm mấy chuyện này, trực tiếp lật mặt sau tấm thiệp.

"... Có tiên quả ngọc lộ chiêu đãi, kính mời khách nhân dự tiệc— Tốt quá!" Khuôn mặt Bạch Nhạc rạng rỡ hẳn lên.

Nàng cũng chẳng quan tâm Ứng Diệu Đa Bảo Chân Quân thêm cháu trai hay cháu gái, lấy ra bảo bối hay linh sủng, dù sao nàng cũng chỉ ham ăn uống thôi.

Tiên quả ngọc lộ này, đối với những tiên thần tu vi cao thâm chỉ là món ăn chơi qua đường. Nhưng đối với Bạch Nhạc chỉ là một u hồn thì lại có tác dụng lớn, giúp nàng củng cố thần thức. Vừa hay Tư Mệnh thích yên tĩnh, không thích dự tiệc tùng. Vì vậy mỗi khi nhận được thiệp mời, hắn đều đưa cho Bạch Nhạc, cũng chẳng ai để ý.

Mà lần này Ứng Diệu Đa Bảo Chân Quân nổi tiếng giàu có mở tiệc, chắc hẳn tiên quả ngọc lộ cũng không tồi.

Bạch Nhạc nhìn ra ngoài cung, những vì sao lấp lánh trên trời, khó được nhàn hạ, cảm thấy thật thư thái.

Cũng không biết đến khi nào mới lại có tiên thần độ tình kiếp, nàng hẳn là có thể nghỉ ngơi một thời gian, không cần phải vất vả vì những chuyện phiền phức đó nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc