Ta Ở Cổ Đại Đương Cực Phẩm Lão Thái

Chương 8

Trước Sau

break
Liễu thị hậm hực vặn người, bực bội đáp lời:

“Nương cũng biết bà bà của con làm người thế nào mà! Mới mấy hôm trước vợ chồng con về thăm, còn thấy bà ta khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn. Sao chỉ vài ngày trôi qua đã thành bệnh nặng, cần tiền cứu mạng? Con thấy rõ ràng bà ta tiếc của, muốn Hữu Phúc mang bạc về dâng tận tay thì có!”

Nghe vậy, Liễu Vương thị cũng thấy có lý. Bà từng giao thiệp với bà thông gia kia, nghĩ lại cũng không phải người dễ chịu gì, rất có khả năng đúng như con gái nói.

Nhưng rồi bà vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Dù sao thì số bạc đó vốn dĩ cũng là của mẹ chồng con. Bà ta có muốn lấy lại, con cũng không nên oán trách gì. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, dù Bằng Nhi có được đi học thật, danh tiếng của nó cũng bị ảnh hưởng!”

Liễu Vương thị lo xa, thở dài, dịu giọng khuyên bảo con gái.

Liễu thị vẫn không cam lòng, cắn môi, lẩm bẩm đầy uất ức:

“Chẳng lẽ, cứ thế mà chịu thiệt sao?”

Liễu Vương thị lắc đầu:

“Bằng Nhi mới có bốn tuổi, còn nhỏ, đâu cần vội đưa đi tư thục. Giờ việc quan trọng là con phải mau chóng về quê, xem rốt cuộc bà bà con có chuyện gì nghiêm trọng hay không.”


Nếu thật sự là bệnh, thì con là dâu trưởng, đương nhiên phải ở bên cạnh hầu hạ.

Còn nếu chẳng qua bà ta giở trò, cố tình lừa Hữu Phúc quay về, con thử nghĩ xem, trong lòng Hữu Phúc liệu có dễ chịu? Không cần con phải nói gì thêm, tự hắn cũng sẽ có suy nghĩ về mẹ ruột mình. Giờ mà con cứ cãi cọ với hắn, nhỡ sau này có chuyện gì xảy ra, Hữu Phúc chẳng đổ hết lên đầu con thì sao?

Nếu quả thật không có chuyện gì, con cũng coi như làm tròn bổn phận, được tiếng tốt, có mất gì đâu? Ai… cũng tại ta với cha con chiều con quá, nuôi con thành người quá mức ngây thơ. Một số việc, dẫu gì cũng phải giữ thể diện bên ngoài, đừng để người ngoài được dịp chỉ trỏ bàn tán.”

Liễu Vương thị vừa thở dài vừa lắc đầu, dịu giọng khuyên bảo con gái út.

Liễu thị suy nghĩ kỹ lời mẹ nói, càng nghĩ càng thấy đúng. Nàng lập tức đứng dậy, tay áo quệt sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt.

“Nương, vậy con lập tức trở về thôn ngay!”

“Được, để ca con chuẩn bị xe lừa chở con đi. Nếu đi nhanh, may ra còn đuổi kịp Hữu Phúc.”

Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp Hữu Phúc đi bộ.

Mà Hữu Phúc thì đã sớm thuê xe ngựa, giục phu xe quất roi lao thẳng về quê, chẳng buồn chậm trễ lấy một khắc. Chỉ lạ là trên đường đi lại không hề gặp lão tam.

Thật ra, Ninh lão tam cố tình chọn đường tắt, vừa chạy vừa thúc roi cho nhanh, đến nỗi đôi giày rơm dưới chân cũng bị rớt mất một chiếc.

“Nương… nương! Con đã nói với đại ca y như lời người dặn! Đại ca chắc đang trên đường về rồi, lát nữa là tới!”

Lúc ấy, Ninh Bồng Bồng đang ngồi trên giường, mặt ủ mày chau, cắn móng tay nghĩ xem sau này nên tính sao. Chợt nghe tiếng la từ xa của lão tam – giọng điệu gian xảo quen thuộc dần vang tới gần.

Nghe được câu đó, trong lòng Ninh Bồng Bồng cũng vơi đi chút lo lắng. Xem ra lão đại tuy tính toán, nhưng đối với mẹ ruột thì vẫn còn có chút tình nghĩa.

“Gào cái gì? Về thì cứ về, ăn cơm trước đã.”

Ninh Bồng Bồng từ phòng bước ra, liếc xéo lão tam một cái rồi hướng ra nhà bếp. Ánh mắt đảo qua chỗ hai nàng dâu – vợ lão nhị và vợ lão tam – đang bận bịu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc