Ninh Bồng Bồng nghiến răng, giọng vang như chuông đồng.
Nghe thấy mẹ nói vậy, lại nhìn bộ dáng khí thế bừng bừng của bà như thể tay không cũng có thể đánh hổ, Ninh lão tam run rẩy cả người. Biết nếu không đi thì sớm muộn gì cũng ăn đòn, hắn lập tức răm rắp nghe lệnh, vội vã cắm đầu chạy một mạch lên trấn.
Dù trông mẹ vẫn khỏe mạnh, nhưng đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi! Phải nhanh đưa đại ca về trấn an mới được!
Tuy Ninh lão tam tính tình xảo trá, nhưng bước chân lại khá lẹ. Đến giờ Thân thì hắn đã chạy đến trấn trên.
Lúc này, Ninh lão đại đang đứng nói chuyện phiếm với khách trong tiệm. Nhác thấy lão tam chống hông, mồ hôi nhễ nhại, đứng trước cửa tiệm vẫy tay gọi, hắn liền khẽ cau mày. Sau khi khéo léo cáo lui với khách, mới thong thả bước ra, đứng đối diện với lão tam.
“Ngươi bị chó rượt à? Sao lại chạy ra cái dạng này?”
Ninh lão đại nhìn lão tam từ đầu tới chân, ánh mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu cất tiếng hỏi.
Lão tam vừa nghe vậy thì trong bụng không khỏi âm thầm trợn mắt. Hắn vừa thở hổn hển, vừa cố gắng điều hòa hơi thở, chưa kịp mở miệng thì đã thấy đại tẩu Liễu thị từ sau rèm trong tiệm bước ra, vẻ mặt lanh lợi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Tam đệ à, ngươi hấp tấp chạy đến tìm đại ca như vậy, chẳng lẽ có việc gấp? Đại ca ngươi cũng thật là, dù tiệm có bận rộn đến mấy thì cũng không nên để ngươi đứng chờ ngoài cửa. Hữu Phúc, còn không mau mời tam đệ vào trong ngồi!”
Miệng Liễu thị thì nói thế, nhưng chân lại chẳng hề nhúc nhích lấy nửa bước.
Ban đầu Ninh lão tam định bụng đến nói chuyện lão thái bị phát bệnh điên, muốn bàn bạc với lão đại một tiếng. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của đại tẩu thì trong lòng liền thấy khó chịu. Chẳng lẽ ả tưởng hắn tới đây để vòi tiền mà không được?
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn trầm xuống, mắt cụp xuống đầy thất vọng, chỉ khẽ cất giọng nói với Ninh lão đại:
“Nương bảo ngươi mang tiền về cứu mạng. Ta chỉ chuyển lời, còn có về hay không, ngươi tự quyết định.”
Nói trắng ra thì bây giờ thân thể nương vẫn còn ổn, nếu hắn mở miệng bảo sắp tắt thở, đến lúc lão đại quay về không thấy đúng như lời, thể nào cũng bị chửi là vu oan mẹ ruột, đến lúc đó trong ngoài đều mất mặt, chịu thiệt vẫn là hắn. Thế nên hắn chỉ nói nửa câu, còn cứu mạng thế nào, tự về hỏi lão thái thì rõ.
Ninh lão đại nghe Liễu thị nói thế, liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng chẳng buồn động đậy thì hiểu ngay chỉ đang nói khách sáo, chắc đang sợ lão tam mượn tiền từ tay hắn nên cố tình nói bóng gió để nhắc khéo.
Hiện giờ làm việc trong tiệm của nhạc phụ, hắn chỉ là nhị chưởng quầy, nào dám trái ý nương tử. Đang định rụt cổ làm rùa đen thì chợt nghe lão tam nói như sét đánh ngang tai:
“Ngươi nói gì? Nương làm sao cơ? Sao lại bảo ta mang tiền về cứu mạng?”
Lời vừa dứt, Ninh lão đại như hóa đá, lập tức túm lấy tay áo lão tam, gấp gáp truy hỏi.
Rõ ràng mấy ngày trước, lúc hắn từ tay mẹ ruột lấy tiền, bà vẫn còn khỏe mạnh kia mà?
Ninh lão tam liếc mắt nhìn về phía Liễu thị một cái, hất tay áo, quay người bỏ đi, chẳng buồn quan tâm đến tiếng gọi í ới sau lưng của Ninh lão đại.
Chân Ninh lão đại sao nhanh bằng lão tam, chỉ một loáng đã mất hút bóng dáng hắn. Hắn chỉ đành đứng dậm chân tức tối rồi quay người trở vào tiệm.