Vậy mà Tiền thị – ả đàn bà miệng như rắn độc ấy – lại dám nói mấy lời bậy bạ trước mặt con gái cưng của nàng!
“Được rồi, nàng đang mang thai đấy, mau vào phòng nằm nghỉ đi!”
Ninh lão tam vốn không định xen vào chuyện bên ngoài, nhưng thấy vợ mình tức tốc chạy ra tranh cãi, bấy giờ mới đành theo ra, định khuyên nàng quay về phòng.
Thực ra, trong lòng hắn cũng rất khó chịu với cách hành xử của nhị ca.
Tuy nhị tẩu có đôi chỗ không vừa ý, nhưng dù gì cũng đã sinh cho nhị ca bốn đứa con gái, nói gì thì nói, cũng không thể muốn bỏ là bỏ được!
Chỉ là... chính nhị tẩu cũng là người khiến mẹ ruột hắn tức đến mức ngất xỉu. Mà hắn là đàn ông, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng tiện mở miệng can thiệp.
Vậy nên cách hay nhất là... giả vờ như không biết gì, mắt nhắm mắt mở cho xong chuyện.
Tiền thị không ngờ lão tam lại lạnh lùng như vậy, chẳng những không bênh vực mà còn làm ngơ như thể chuyện chẳng liên quan gì. Nỗi uất ức dâng lên trong lòng khiến nàng khóc gào càng thêm thảm thiết.
Nàng đã nghĩ sẵn cả rồi: nếu hôm nay thật sự bị đuổi khỏi nhà, nàng tuyệt đối sẽ không quay về nhà mẹ đẻ. Nàng sẽ nhảy xuống hồ nước trước cổng Ninh gia, dẫu có chết cũng phải làm ma nhà này!
Mấy đứa nhỏ như Ninh Miên Nhi nhìn thấy mẫu thân níu chặt khung cửa, bị cha mình từng ngón từng ngón bẻ tay ra, liền cùng nhau vây lấy cha, ôm chân khóc lóc van xin không ngừng.
Chỉ chốc lát, trong sân đã vang vọng tiếng khóc lóc của lũ trẻ, tiếng tru tréo của phụ nhân, từng tiếng chói tai vang lên không ngớt.
“Câm miệng hết cho ta! Còn không ngừng lại là ta điên lên bây giờ đấy!”
Ninh Bồng Bồng nhịn không nổi nữa, ôm đầu đang đau như búa bổ, hét lớn một tiếng rồi lao ra sân, chỉ tay thẳng mặt Ninh lão nhị mà quát.
Ninh lão nhị đang bẻ tay vợ, nghe tiếng quát liền giật mình, vội thẳng người đứng dậy, có chút bối rối.
“Nương, người đừng giận mà! Để con kéo bà nương này ra ngoài ngay, đảm bảo không để ả làm phiền người nữa!”
Nói dứt câu, Ninh lão nhị lại toan đưa tay ra bẻ tiếp tay Tiền thị.
Không ngờ lần này chưa kịp động vào, Tiền thị đã nhanh như chớp bò dậy, lao thẳng về phía Ninh Bồng Bồng.
Nàng hơi hoảng, nhìn phụ nhân kia đang lao tới, trong đầu chỉ kịp nghĩ: Có nên tìm cái gì đó che chắn không? Hay là lui ngay vào phòng tránh bị tạt nước, đập đồ vào đầu?
Nhưng chưa kịp nhấc chân thì thình thịch một tiếng, Tiền thị đã quỳ rạp xuống ngay trước mặt nàng, động tác chẳng khác gì Ninh lão nhị khi nãy.
“Nương! Con dâu biết lỗi rồi! Con dâu không nên lén đến chùa Cảm Ân xin bùa sinh con, khiến người lo lắng đến mức ngất xỉu. Nương, người nghĩ đến tấm lòng con vì nhà họ Ninh mà cầu con trai, xin người tha cho con một lần đi!”
Ninh Bồng Bồng đang định giơ tay, duỗi chân làm bộ hoạt động cơ thể, giờ cũng chững lại.
Nghe rõ lời Tiền thị nói, nàng nhìn người đàn bà đang quỳ trước mặt mà nghẹn lời. Một kẻ vô não như Ninh lão nhị thì thôi không nói, đến con dâu hắn cũng chẳng hơn là bao. Mới không vừa lòng một chút đã quỳ, đúng là một cặp trời sinh!