[Nếu bây giờ ra ngoài xin nương chia phần điểm tâm, thể nào cũng bị mắng cho mất mặt.]
Từ sáng đến tận trưa, nàng vẫn chưa ra khỏi phòng ăn gì, nương cũng chẳng buồn ghé qua hỏi han xem nàng có bệnh hay không.
Vậy nên, lời mà nương nói hôm qua… chắc chắn là thật.
Nếu bản thân không thêu cho ra hồn cái hoa này, thì đừng nói đến điểm tâm, đến cả chuyện có được ăn cơm hay không cũng thành vấn đề!
Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào bay vào phòng, Ninh Hữu Hỉ lau nước mắt, cắn răng xé nát tấm vải thêu rối nùi trước mặt, rồi cắm cúi thêu lại từ đầu, từng mũi kim, từng đường chỉ.
“Nương, mấy cái điểm tâm này… thật sự định đem đi bán sao?”
Uông thị nuốt nước miếng ừng ực, dư âm của hương vị vừa nãy vẫn còn đọng trong cổ họng, không nhịn được mà quay sang hỏi Ninh Bồng Bồng.
“Sao hả? Không bán được chắc?”
“Đâu có đâu nương, tay nghề làm điểm tâm của người ấy, thật sự không chê vào đâu được luôn!”
Uông thị cuống quýt xua tay, rồi còn giơ ngón tay cái lên khen lấy khen để.
“Hừ!”
Ninh Bồng Bồng hừ khẽ một tiếng qua mũi, tỏ vẻ không tin.
“Mấy cái điểm tâm ta cất trong giếng ấy, đều đã ghi nhớ rõ ràng. Ai mà dám lén ăn thử, coi chừng da dẻ các ngươi đấy!”
Chỗ đó chính là hy vọng kiếm tiền, cũng là vốn liếng sinh nhai của nàng. Như sáng nay, Ninh Bồng Bồng lại nghĩ đến chuyện ấy.
Ở hiện đại, nhà cửa đắt đỏ như vậy, nàng làm lụng bao năm còn chưa tích đủ tiền cọc một căn hộ, vậy mà vẫn kiên trì, vẫn cố gắng không ngừng.
Giờ đã đến cổ đại, thì thôi, bắt đầu lại từ đầu vậy.
Nàng nhất định phải tìm cách kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua nhà, mua ruộng, mua trang viên, cố gắng sớm trở thành một địa chủ bà, bước lên đỉnh cao cuộc đời!
“Nương à, cái này làm chắc cũng cực lắm ha? Con thấy tứ đệ nghiền bột cũng mệt rồi đó. Nếu sau này tứ đệ bận, hay là để con giúp người làm cùng nha!”
Uông thị cười tít mắt, ánh mắt lấp lánh, vừa nói vừa liếc sang quan sát nét mặt của Ninh Bồng Bồng.
Tiền thị cũng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của bà bà nhìn sang, cảm giác như đang bị trừng thẳng mặt. Bà lập tức cụp đầu như con chim cút bị dọa, rụt cổ không dám hé lời nào.
Thật ra Ninh Bồng Bồng cũng chỉ nghe Uông thị nói vậy, rồi như đang trầm ngâm mà liếc Uông thị và Tiền thị một cái mà thôi.
Như Uông thị vừa nói, mấy việc này đúng là vụn vặt thật.
Nếu chỉ một mình nàng làm, như hôm nay chẳng hạn, cả buổi trưa cũng chỉ làm được hơn trăm cái điểm tâm.
Dù có bán giá ba văn tiền một cái, thì cũng chỉ kiếm được hơn ba trăm văn.
Trừ chi phí nguyên liệu ra, lời lãi chẳng còn bao nhiêu.
Nếu cứ như vậy, thì chẳng biết đến bao giờ nàng mới gom đủ tiền để mua nhà, mua ruộng?
Cách tốt nhất, dĩ nhiên là lôi cả nhà cùng tham gia, cùng nhau làm ăn.
Có điều, kiểu hùn hạp như vậy, sớm muộn cũng rạn nứt, chẳng thể bền lâu.
Thu hồi ánh mắt, Ninh Bồng Bồng thầm tính toán. Thôi thì, hợp tác ngắn hạn thì cứ để nó ngắn hạn.
Dù sao nàng cũng không ôm ảo tưởng rằng chỉ nhờ vào mấy cái điểm tâm này là có thể tích góp được bao nhiêu tiền.
Nhưng cũng đừng khinh thường sự khôn ngoan của người xưa – nếu ngày nào nàng cũng đem hơn trăm cái bánh ra chợ bán, thì không sớm thì muộn cũng sẽ có người nhận ra được cách làm. Đến lúc đó, chẳng mấy mà trong trấn sẽ có người khác bắt chước làm ra giống y hệt!