Ta Ở Cổ Đại Đương Cực Phẩm Lão Thái

Chương 20

Trước Sau

break
Không được rồi, vì dung nhan này, nàng nhất định phải tỉnh táo lại.

Nàng muốn kiếm bạc. Thật nhiều, thật nhiều bạc!

Ninh Bồng Bồng không tin năm đó mình hai bàn tay trắng mà còn có thể bám trụ được ở chốn đô thành phồn hoa, đến thời cổ đại này lại không tìm nổi một con đường sống ra hồn.

Dù sao thì, nàng cũng có nhiều kiến thức hơn đám người cổ đại này là cái chắc.

Thời đại di động, điều không thiếu nhất chính là thông tin!

Tuy bây giờ vẫn chưa thấy “bàn tay vàng” nào xuất hiện trong đời nàng, nhưng chín năm học hành bắt buộc cộng với bao năm lướt điện thoại, lướt app, xem các thể loại video trên mạng, chẳng lẽ lại không đáng giá chút gì?

Chỉ cần cho nàng một điểm tựa, nàng tin mình có thể bẩy tung cả cái thế giới này!

...Cố lên!

Tự cổ vũ cho mình một hồi, Ninh Bồng Bồng lấy số bạc vừa được chia ra đếm lại lần nữa, cảm thấy trong lòng yên ổn không ít.

Đám "tiện nghi nhi tử" ngoài kia đêm nay có ngủ được hay không, nàng chẳng buồn để tâm. Ninh Bồng Bồng thì ôm đống bạc đó mà ngủ một giấc ngon lành.

Mãi đến tận hừng đông, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã gần đến đỉnh đầu, chắc cũng xế giờ Thìn rồi.

Mở cửa ra, trong nhà đã vắng hoe không một bóng người.

Ninh Bồng Bồng suy nghĩ một chút, rồi tự mình đi vào bếp nhóm lửa nấu nước rửa mặt.

May là hồi trước cũng từng sống ở quê, nên nàng biết cách nhóm bếp củi thế nào. Nếu không, e là mặt mày đã bị khói bếp hun cho lem nhem cả rồi.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng lật lại chỗ lương thực vừa mới được chia hôm qua.

Tuy có lương thực, nhưng ngoài chút bột ngũ cốc thì chỉ còn vài loại đậu khô. Nhớ lại cái bánh màn thầu nhạt nhẽo hôm qua, nàng bỗng thấy ngán đến tận cổ.

Nàng không chần chừ, bước đến rổ trứng, lấy hai quả ném vào nồi.

Rồi lại tới chỗ mấy túi đậu, lục lọi một hồi tìm thấy đậu xanh, đậu đỏ, cả đậu Hà Lan nữa khiến nàng bừng tỉnh trong lòng.

Hôm qua còn đang rầu rĩ vì không biết ở cổ đại này phải xoay xở ra sao, giờ thì nàng đã nảy ra cách rồi.

Nàng múc mỗi loại một chén, đem rửa sạch, sau đó ngâm vào thau nước.

Nhân lúc đậu đang ngâm, Ninh Bồng Bồng tranh thủ chỉnh trang lại mình, chuẩn bị ra ngoài đi tìm thợ mộc trong thôn, đặt làm mấy khuôn đúc như ý muốn.


“Nha, lão tỷ tỷ nhà họ Ninh, sao hôm nay đi ra một mình vậy?”

Vừa mới bước chân ra khỏi cổng, Ninh Bồng Bồng liền đụng ngay một bà lão mặt mày đầy nếp nhăn đang toe toét cười, cất tiếng chào hỏi.

Tiếng cười đầy mùi mỉa mai, thêm cả lời nói bóng gió kia khiến nàng khó chịu thấy rõ. Nàng bất giác đưa tay sờ lên khuôn mặt già nua của mình, rồi liếc mắt trợn trắng nhìn bà ta.

“Cảm ơn cái miệng ngài nha, ta còn trẻ hơn ngài ít nhất là hai tuổi đấy! Giờ ta mới có ba mươi chín thôi, nếu có ai cần gọi là lão tỷ tỷ thì người đó phải là ta gọi ngài mới đúng.

Nhìn mấy nếp nhăn trên mặt ngài mà xem, sâu như vậy, chắc kẹp chết muỗi cũng được ấy chứ!

Ta cứ thắc mắc hôm nay trời còn nóng hầm hập, mà muỗi đi đâu mất tiêu—hóa ra là bị mấy cái rãnh nhăn của ngài kẹp hết rồi hả? Thiệt là… khiếp quá đi thôi! Ác quá xá ác!”

Phan lão thái nghe xong mà suýt nữa tức đến lăn quay ra ngất.

“Ngươi… ngươi… cái miệng độc địa! Không trách sao trong nhà chẳng ai ưa nổi ngươi. Cái tính này, cái miệng này, sớm muộn cũng bị người ta cho một trận đòn nên thân thôi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc