Lão thôn trưởng béo – tuy cùng thế hệ với Ninh lão thái nhưng lớn hơn bà đến mấy chục tuổi – cũng không tiện xưng hô thân mật, chỉ nhẹ giọng khuyên can.
Lão thôn trưởng gầy thì không nói gì, chỉ vuốt chòm râu bạc, quan sát kỹ nét mặt của người nhà họ Ninh, xem có phải Ninh lão thái cố ý làm bộ muốn chia nhà để gây sức ép hay không.
Thế nhưng nhìn một vòng, ba huynh đệ nhà họ Ninh ai nấy đều có chút bối rối, riêng vợ lão tam thì dù trong lòng có vẻ vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, cúi đầu không nói tiếng nào. Vợ lão nhị thì thậm chí cúi gằm mặt, như thể muốn chui luôn vào ngực, không thấy rõ nét mặt ra sao.
Xem ra hai nàng dâu này cũng chẳng phải người xúi giục chuyện chia nhà. Chỉ có mỗi Ninh lão thái là mặt mày cứng rắn, không chút do dự.
“Lão tứ đâu? Sao không thấy mặt?”
Ninh Hữu Trí liếc quanh một vòng, phát hiện lão tứ Ninh Hữu Tài không có mặt, liền sa sầm nét mặt, quay sang ba huynh đệ chất vấn.
Dù gì cũng là chuyện trọng đại, không thể nào chia nhà mà gạt lão tứ ra ngoài được?
“Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Lão tứ đang giúp việc ở nhà nhạc phụ tương lai, là ta bảo lão tam đi gọi ngươi tới. Chuyện phân nhà này là do ta quyết, lão tứ còn chưa cưới vợ, đương nhiên vẫn ở với ta, không cần đặc biệt gọi về.”
Nghe cô mẫu dứt khoát tuyên bố như thế, Ninh Hữu Trí thoáng ngạc nhiên.
Dù sao, cô mẫu này của hắn, cũng là người hắn nhìn lớn lên từ nhỏ.
Lúc nhỏ được ông nội cưng chiều, sau này chiêu tế người về làm rể, lại có chồng yêu thương hết mực. Bởi vậy, từ xưa đến nay, cô mẫu mà đã quyết làm gì thì chẳng ai có thể ngăn được.
Trong thôn, Ninh Hữu Trí cũng từng nhiều lần nhịn nhục, khuyên nhủ hết mức, mong mọi chuyện yên ả. Bằng không, cô mẫu nổi giận, kéo nhau đến tận nhà khóc lóc ăn vạ, hắn cũng không chịu nổi.
Chỉ là lần này, nếu cô mẫu nhất thời bốc đồng đòi chia nhà, rồi sau lại hối hận thì biết làm sao?
“Cô mẫu, người phải nghĩ kỹ đã! Chia nhà không giống những chuyện khác đâu. Một khi đã chia, sau này dù muốn gộp lại cũng chẳng dễ dàng gì!”
Ninh Hữu Trí hết lòng khuyên nhủ, vì bản thân hắn trong nhà cũng có con trai, con dâu nên hiểu rất rõ — một khi đã nhắc đến chuyện chia nhà, thì đám con cái chắc chắn sẽ muốn được tự quản lấy phần của mình, không còn muốn để hai ông bà già kiểm soát nữa.
Dù là với tư cách lý chính, hay với tư cách cháu ruột của Ninh lão thái, hắn cũng thấy mình nên cố gắng khuyên thêm một chút.
“Không cần phải nói nữa, chuyện chia nhà, ta đã quyết rồi.”
Ninh Bồng Bồng dứt khoát vung tay, dẹp luôn lời can ngăn còn chưa kịp thốt ra của Ninh Hữu Trí, giọng lẫm liệt, không cho ai chen vào.
“Thật ra nhà ta cũng chẳng có bao nhiêu của cải. Có chia thì bọn chúng cũng vẫn là con trai, con gái của ta. Có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chúng lại mặc kệ ta, mà ta cũng đâu thể bỏ mặc chúng.
Chỉ là, như ta đã nói với Hữu Phúc trước đó, cây lớn phải tỉa cành, con lớn thì phải chia nhà. Ngân lượng trong nhà, trước đó ta đã đưa Hữu Phúc mượn hai mươi lượng.
Lão đại, lão nhị, lão tam – ba đứa ta đều đã lo liệu cưới vợ cho xong. Còn lại lão tứ và tiểu ngũ thì chưa thành thân, nên ta tính giữ lại năm lượng bạc để dành cưới vợ cho chúng sau này. Số còn lại – mười lăm lượng – chia đều cho năm anh em, mỗi người hai lượng, còn lại năm lượng để ta dưỡng già.