Ta Ở Cổ Đại Đương Cực Phẩm Lão Thái

Chương 10

Trước Sau

break
Chỉ nghĩ đến mùi thơm của thịt thôi, nàng đã thấy nước miếng trực trào ra mép.

Tất nhiên, đâu chỉ mình nàng nghĩ vậy. Vừa nghe Ninh Hữu Hỉ nói xong, lũ trẻ đang ngồi trên mấy cái ghế thấp cùng Uông thị, Tiền thị cũng lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn lên.

Không riêng gì Ninh Hữu Hỉ thấy chán nản với bữa cơm nghèo nàn ấy, ngay cả Ninh Bồng Bồng cũng nhịn không được thầm than trong bụng: [Với mấy món thế này, có khi heo cũng chẳng buồn ăn!]

Chỉ tiếc là nhà hiện giờ chỉ có bấy nhiêu điều kiện, muốn ăn thịt, trước tiên cũng phải có tiền đã!

Nghĩ đến chuyện tiền nong, ánh mắt Ninh Bồng Bồng hơi nheo lại, nhìn Ninh Hữu Phúc một cái đầy ẩn ý, sau đó quay đầu bảo Uông thị:

“Đi lấy năm quả trứng, cắt ít hẹ xào chung đi.”

“Dạ, vâng thưa nương!”

Vừa nghe thấy lời ấy, mắt Uông thị sáng rỡ lên, vội vàng đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Ninh Bồng Bồng.

Ninh Bồng Bồng sững người một chút rồi chợt nhớ ra — trứng trong nhà mỗi ngày thu được đều do nàng cất kỹ trong rương khóa chặt trong phòng mình.

Nàng liền rút chùm chìa khóa đồng đeo bên hông đưa cho Uông thị. Trong lúc Uông thị loay hoay xào trứng, Ninh Bồng Bồng trầm ngâm một lát, sau đó cất giọng chậm rãi:

“Lão đại à, lần này gọi ngươi về, tam đệ ngươi cũng không phải hoàn toàn lừa gạt gì đâu. Trước đó, nương có trượt chân té một cú, bất tỉnh nhân sự, suýt nữa thì theo cha ngươi mà đi rồi.

Trong lúc ngất đi ấy, nương lại ngẫm ra được một chuyện.

Cây lớn thì phải tỉa cành, con lớn thì phải phân nhà.

Lần trước, số bạc mà nương chắt chiu dành dụm cho các huynh đệ, cuối cùng cũng đều đưa hết cho ngươi. Không ngờ mới lần này té ngã, chỉ sợ cha ngươi ở dưới suối vàng cũng có ý kiến mất rồi!”


“Nương sinh các ngươi, nuôi các ngươi lớn lên, cũng không phải để rồi sau này huynh đệ các ngươi vì chút bạc lẻ mà trở mặt, cả đời không nhìn mặt nhau. Vậy nên sau khi nương tỉnh lại, mới bảo lão tam đi gọi ngươi về, tiện thể để ngươi mang số bạc đó về luôn.

Nhân dịp ngươi trở về, chia nhà luôn một thể. Như vậy, số bạc kia đưa cho ngươi cũng là hợp tình hợp lý. Lão đại, ngươi... sẽ không trách nương chứ?”

Nói đến đây, Ninh Bồng Bồng âm thầm véo mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức rưng rưng, ngẩng lên nhìn Ninh Hữu Phúc với ánh mắt đau lòng và đầy chờ đợi.

Lúc đầu nghe mẫu thân nói muốn lấy lại tiền, trong lòng Ninh Hữu Phúc đã thấy không thoải mái.

Dù gì thì số bạc kia hắn cũng không tiêu xài phung phí, mà định để làm quà nhập học cho con trai mình.

Giờ mà phải trả lại tiền, vậy Bằng Nhi còn đi tư thục thế nào được nữa?

Nhưng sau khi nghe lời tiếp theo của mẫu thân, lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của bà như sắp khóc, lòng hắn bất giác mềm xuống. Dù sao từ nhỏ, trong đám con cái, người mẹ thương nhất vẫn là hắn.

Cả nhà chỉ có hắn từng học hai năm tư thục. Nhờ vậy mới có cơ hội làm việc ở tiệm tạp hóa của nhạc phụ, rồi quen biết và cưới được Liễu thị – cô gái trấn trên – làm vợ.

Nghĩ đến đó, đầu hắn nóng bừng lên, nước mắt cũng trào ra theo, nghẹn ngào đáp:

“Nương, nhi tử nghe lời người.”

“Được, Hữu Phúc đúng là đứa con ngoan. Nếu đã vậy thì đi gọi lý chính đến, phân nhà!”

Ninh Bồng Bồng nói dứt câu, khí thế nghiêm trang khiến Uông thị – đang vui mừng bưng dĩa trứng xào hẹ – suýt làm rơi cả chén xuống đất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc