Một tiếng gào khóc thê lương vang lên, khiến Ninh Bồng Bồng đang say giấc cũng phải giật bắn cả người tỉnh dậy!
Ninh Bồng Bồng mồ côi từ nhỏ, học vấn không cao, nhưng được cái khéo ăn khéo nói. Cô làm việc trong một công ty bất động sản ở nội thành, cẩn thận dè dặt suốt năm năm trời.
Năm năm ấy, cô chưa từng cho bản thân nghỉ ngơi lấy một ngày, chỉ để tích cóp từng đồng, mong mua được một căn hộ nhỏ trong thành phố. Thế nhưng, tích cóp mãi năm năm vẫn chưa gom đủ tiền đặt cọc.
Hôm qua là ngày cuối cùng chốt thành tích tháng, trùng vào thứ sáu. Đến giờ tan làm, ông chủ bỗng rộng lượng bất ngờ tuyên bố: lần này cô đạt thành tích cao nhất toàn công ty.
Vì vậy, ông trực tiếp bổ nhiệm cô làm giám đốc, tuần sau sẽ chính thức nhậm chức.
Khi cả công ty biết tin, ai nấy đều rộn ràng đòi cô mời tiệc ăn mừng.
Đi làm vất vả suốt năm năm, nay cuối cùng cũng được thăng chức tăng lương, chuyện vui lớn như vậy, Ninh Bồng Bồng tất nhiên không nỡ từ chối.
Ngoài kia tiếng gào khóc vẫn vang vọng không dứt. Ban đầu Ninh Bồng Bồng còn cố nhẫn nhịn, nhưng ngay sau tiếng gào khóc kia lại vang lên thêm một tiếng nữa – giọng người này vừa chua chát vừa rên rỉ, hai tiếng khóc chồng lên nhau, nghe chẳng khác gì một bản song tấu ai oán, xem thử xem ai hét to hơn, ai chói tai hơn!
Bị những tiếng khóc này tra tấn, thái dương Ninh Bồng Bồng giật liên hồi, trán cũng bắt đầu nhức nhối, còn đâu mà ngủ cho được.
Cô lập tức hất tung chăn, giận dữ ngồi bật dậy, miệng không ngớt mắng ra ngoài:
“Khóc cái quỷ gì mà khóc? Có biết là đang làm phiền người ta không hả? Mới sáng sớm ngày thứ bảy đã khóc lóc om sòm, không sợ trời đánh à!”
Theo sau tiếng mắng của Ninh Bồng Bồng, hai tiếng gào khóc đang náo loạn kia bỗng im bặt như cắt.
Ninh Bồng Bồng vừa tỉnh dậy, đang định với tay xuống dưới gối tìm điện thoại.
Nhưng sờ một lần, rồi lại sờ lần hai, lần ba... vẫn chẳng thấy gì.
Cơn ngái ngủ ban nãy bỗng tan biến, mắt cô dần mở to, cảnh tượng xung quanh khiến mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Tường vách xung quanh là đất đỏ, trên đầu là những thanh xà nhà đen nhánh bằng gỗ. Trên đó nếu không nhìn nhầm thì là… rơm rạ?
Còn cái đệm cao su cô từng mua riêng để ngủ cho êm, giờ lại biến thành chiếc giường gỗ cứng ngắc. Cái gối ký ức êm ái cũng không thấy đâu, thay vào đó là một khối gỗ hình chữ nhật, lõm ở giữa một chút, cứng như đá.
Chẳng trách vừa rồi nằm ngủ mà thấy lạc lõng, khó chịu đến thế.
Nhưng mà, giờ không thoải mái chẳng phải là chuyện nhỏ nữa rồi!
Nghĩ đến những thứ tốt đẹp mình từng có, giờ đều biến thành thế này, Ninh Bồng Bồng chợt nhớ ra một chuyện, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng không màng xỏ giày, chân trần lao thẳng đến chiếc bàn trang điểm đặt ở góc giường, vớ lấy chiếc gương đồng đặt trên mặt bàn, soi thẳng vào mặt mình.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt mờ mờ trong gương, Ninh Bồng Bồng chỉ muốn đấm ngực giậm chân. Khuôn mặt vốn được nàng bỏ biết bao tiền của và công sức dưỡng da, giờ đây lại đầy những nếp nhăn chi chít!
Nàng vội vàng đưa tay ra trước mặt, so với bàn tay trắng trẻo mịn màng ngày nào, bây giờ đúng là khác một trời một vực – chẳng khác nào so da non chồi biếc với vỏ cây già xù xì!
“Choang!” – Chiếc gương đồng rơi khỏi tay nàng, va xuống nền đất, vỡ tan. Ninh Bồng Bồng chỉ biết trân mắt nhìn, mặt mày ngẩn ngơ, muốn khóc mà chẳng ra nước mắt.