Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 59

Trước Sau

break
Nhược Nhất chắn đường Thương Tiêu. Thương Tiêu không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Ý trời”.

Hắn nhắm mắt, thần ấn trên trán hơi phát sáng. Nhược Nhất chỉ thấy một luồng sức mạnh trói chặt tay chân mình. Cô muốn giãy ra nhưng chút sức lực nhỏ bé của cô bây giờ đâu phải là đối thủ của Thương Tiêu.

Thoắt cái, Nhược Nhất chỉ thấy một màng sáng giống như lồng thủy tinh chụp lấy cô. Thương Tiêu nói: “Muốn ra ngoài thì phải phá vỡ kết giới, lúc ấy song sinh ấn tự nhiên sẽ được giải”.

“Thương Tiêu”. Nhược Nhất nhìn hắn, “Chàng đang ép ta”.

Thương Tiêu không nói, như ngầm thừa nhận. Nhược Nhất nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tập trung linh lực ở lòng bàn tay, không hề do dự đánh mạnh lên kết giới, kết giới lấp lánh ánh sáng bạc vỡ vụn. Nhược Nhất chỉ thấy sau tai mình hơi nóng, ấn ký màu đen liền cùng với những điểm sáng trong không trung biến mất.

Thương Tiêu cụp mắt, sắc mặt không thay đổi, chỉ là đôi mắt dưới hàng mi trắng khẽ chuyển động, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

Song sinh ấn chính là ước hẹn đồng sinh cộng tử giữa họ.

“Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, bảo vệ thiên hạ, chỉ cần chàng nói chàng muốn làm, ta sẽ làm cùng chàng”. Nhược Nhất nói: “Chàng là ma, ta ở cùng chàng; chàng là thần, ta cũng sẽ ở cùng chàng; không có song sinh ấn, không có mỳ suông, chỉ cần có Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu thôi”.

Mí mắt Thương Tiêu khẽ động, cuối cùng lại nhẹ nhàng nhắm lại. Gió biển lướt qua, thổi bay mái tóc của hai người, bỗng chốc, một trận cuồng phong nổi lên che mất tầm nhìn của Nhược Nhất. Đến khi Nhược Nhất tỉnh ra thì Thương Tiêu đã biến mất.

Nhược Nhất mở miệng định gọi, cuối cùng cô im lặng đứng giữa không trung, để mặc cánh hoa dưới chân bị gió cuốn đi, bay khắp đất trời.

Không biết bao lâu sau Huân Trì mới tìm được Nhược Nhất. Lúc ấy, Nhược Nhất vẫn đang ngây người đứng giữa không trung.

Huân Trì bất giác thở dài: “Nhược Nhất…”.

“Huân Trì”. Nhược Nhất cúi đầu, ngắt lời Huân Trì: “Lúc này, đột nhiên ta nhớ tới cách đây rất lâu, ngươi đã từng nói với ta ‘ý trời đã định’. Trước khi ta quay về Cửu Châu, lại có một ông lão kỳ lạ nói với ta ‘có được thì thản nhiên mà chấp nhận, mất đi thì cũng an nhiên’, bây giờ Thương Tiêu cũng nói với ta ý trời… ý trời, ý trời”.

Huân Trì thở dài: “Trời đất vốn vô tình”.

“Ý trời vô tình, Huân Trì, ngươi có thể nói với ta, con người có tình phải thuận theo trời đất vô tình như thế nào”, Nhược Nhất nói: “Thương Tiêu từng nói với ta, nếu ta oán hận ông trời, vậy thì, chàng sẽ san bằng Không Tang, thay ta vén chín tầng trời, làm trái đạo trời. Chắc chắn sẽ khiến cho trời đất bất nhân phải nói rõ ‘ý trời đã định’ là thế nào. Nhưng bây giờ, chàng cũng nói với ta hai từ ‘ý trời’ này… Nhớ lại những lời nói khiến ta cảm động khi ấy của chàng, thật đúng là từ nào cũng chế nhạo, câu nào cũng nực cười”.

Huân Trì im lặng. Nhược Nhất nói tiếp: “Nếu các người đều tin vào ý trời, vậy hãy thử để ta làm trái ý trời, xem xem ‘ý trời đã định’ có thật sự tạo ra vận mệnh của một người hay không?”.

“Nhược Nhất muốn thế nào?”.

Nhược Nhất ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Huân Trì: “Về U Đô tìm Thương Tiêu, để cho vị thần không còn ham muốn ấy cũng phải động lòng”.

Huân Trì bật cười, lắc đầu.

“Huân Trì nghĩ ta làm như vậy là không đúng?”.

“Chuyện mà cô nương hạ quyết tâm muốn làm, ta đâu thể ngăn cản. Ta lắc đầu chỉ vì… Thương Tiêu e là vẫn chưa độ hết kiếp số mà thôi”.

Huân Trì chỉ nói đến đó, Nhược Nhất cũng không có tâm trạng truy hỏi đến cùng. Huân Trì lái thuyền đến gần hòn đảo mất một ngày. Hôm ấy, một mình Nhược Nhất ở trên đảo, cô mất nửa ngày để tìm miếng ngọc “mỳ suông” mà Thương Tiêu đã vứt đi, rồi lại mất một chút thời gian suy nghĩ xem sau khi quay về Cửu Châu, cô và Thương Tiêu sẽ gặp nhau trong tình cảnh nào, sau đó cô sẽ giải quyết như thế nào.

Cuối cùng, Nhược Nhất khắc sâu mấy chữ trên chiếc giường mà Thương Tiêu đã từng nằm: Bám riết đến cùng, không chết không buông.

Nếu bây giờ Thương Tiêu không chủ động nữa, vậy thì hãy để cô chủ động. Nhược Nhất biết, Thương Tiêu không bao giờ có thể thực sự nhẫn tâm với cô.

*

Hôm nay thời tiết ở Tầm Thường cung chan hòa ánh nắng, nhưng sắc mặt của những binh sĩ canh gác cửa cung đều rất khó coi.

“Vụ Quy đại nhân, cung chủ vẫn đang trong cung, trang phục này… trang phục không được tùy tiện như vậy”.

“Tùy tiện?”. Vụ Quy nhướn mày, không thấy việc mình để hở cánh tay có vấn đề gì. “Tầm Thường cung này ngày càng sáng khiến ta cảm thấy quá nóng, mặc thế này ta thấy thoải mái”.

“Nhưng… nhưng có cung chủ ở đây. Như thế không được, không được!”.

“Cung chủ bị mù thì có thể nhìn thấy cái gì. Đừng cản đường ta, để ta vào”.

“Vụ Quy đại nhân! Đại nhân… đại nhân không được…”.

“Ồn ào gì vậy!”. Một giọng nữ lạnh lùng chen vào. Vụ Quy và binh sĩ canh cửa ngẩng đầu nhìn, thấy Khuynh Nguyệt chậm rãi đi tới. Binh sĩ canh cửa vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vụ Quy nhíu mày nói: “Ồ, đã lâu không gặp, lại béo hơn rồi!”.

Gân xanh trên trán Khuynh Nguyệt khẽ giật, ả nén giận, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của Vụ Quy, ngọn lửa tức giận trong lòng ả lại bùng lên, ả trách mắng: “Đồ không biết phép tắc! Trong cung không phải là đồng hoang, đâu có thể để ngươi muốn mặc thế nào thì mặc! Thả tay áo xuống cho ta”.

Vụ Quy vuốt mái tóc rối bù: “Nực cười, ăn mặc thế nào thì phải theo sở thích của mình. Cũng giống như ta, ta không thể xé tay áo của tỷ xuống, tỷ cũng không thể yêu cầu ta thả tay áo xuống được…”.

Khuynh Nguyệt đập lên gáy hắn một cái: “Nhiều lời quá đấy. Ngươi đừng nói nhiều nữa, quay về thay đồ đi”.

Vụ Quy xoa xoa gáy mình, cười nói: “Tỷ, tỷ còn hung dữ như vậy, sao có thể lấy chồng được”.

Khuynh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Em dâu mà ngươi tìm suốt mười mấy năm cho ta đã có tin tức rồi sao?”.

Lời này vừa dứt, Vụ Quy im lặng một lúc, mỉm cười tự giễu: “Tỷ vẫn chưa biết sao, em dâu của tỷ hai trăm năm trước đã bị giết chết rồi, vĩnh viễn chết rồi”. Hắn xua tay, về phòng của mình, để lại một mình Khuynh Nguyệt ở đó thở dài bất lực.

Khi Khuynh Nguyệt tìm thấy Quý Tử Hiên, Tầm Thường cung chủ vốn uy nghiêm đang kéo lê vạt áo trắng dưới đất, nặn một chiếc gậy nhỏ, ngồi xổm dưới đất cùng một “thứ” nhỏ bé khác chơi trò gì đó.

“Thứ” ấy hình như đang tức giận: “Hiên Hiên nói dối! Thúc nói thúc không nhìn được!”.

Quý Tử Hiên mỉm cười: “Đúng là ta không nhìn được mà”.

“Nói dối! Rõ ràng lần nào thúc cũng thắng”.

“Bởi vì con còn nhỏ”.

“Con muốn thắng… cứ thua mãi, kiến chết hết rồi”.

“Nếu như vậy, lần sau ta thua là được chứ gì”.

“Thứ” đó vừa nghe thấy thế lập tức vui sướng nói: “Vậy, vậy thì, Hiên Hiên, trước tiên thúc phải đi thế này, sau đó đi thế này, sau đó con có thể thắng thúc…”.

Đường đường là Tầm Thường cung chủ mà bị một đứa nhóc sai bảo như thế khiến Khuynh Nguyệt không thể xem tiếp, ả nói: “Cung chủ, Vụ Quy quay về rồi”.

Quý Tử Hiên “ừ” một tiếng, rồi nói: “Bảo hắn tắm rửa xong hãy tới gặp ta”.

“Thuộc hạ đã căn dặn hắn rồi”.

Quý Tử Hiên gật đầu, đưa tay xoa đầu Tầm Tầm và nói: “Con chơi trước đi”.

Quý Tử Hiên mới lên đại điện chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân, người đó chậm rãi đi vào, nói với vẻ không mấy mặn mà: “Ô cung chủ, đã lâu không gặp”.

“Vụ Quy vẫn tùy tiện như thế nhỉ”, Quý Tử Hiên cười nói, “Cuối cùng ngươi đã chịu quay về rồi”.

“Không phải là chịu hay không chịu, chẳng qua là chỗ ở của thuộc hạ bị ma vật chiếm cứ, không còn cách nào khác, đương nhiên thuộc hạ phải quay về chỗ cung chủ thôi”.

Trong câu nói của Vụ Quy đầy vẻ mỉa mai châm biếm khiến nụ cười của Quý Tử Hiên hơi méo đi một chút: “Ma vật?”.

“Dĩ nhiên là ma vật”. Vụ Quy nhếch môi nói: “Thuộc hạ không ngờ Thương Tiêu bị huyền băng phong ấn có ngày thức tỉnh, lại càng không ngờ nữ nhân của Thương Tiêu cũng đuổi theo hắn tới đảo hoang. Đúng là một đôi uyên ương mệnh khổ… Cung chủ thấy sao?”.

Quý Tử Hiên im lặng.

Ánh mắt Vụ Quy trở nên dữ tợn: “Vẻ mặt này của cung chủ là đang cảm kích việc Thương Tiêu vĩnh viễn bị giam trên đảo hoang, hay là đang thở dài, suy cho cùng dù sao Thương Tiêu cũng là…”. Lời chưa tận mà ý đã tường. Thấy Quý Tử Hiên tiếp tục im lặng, Vụ Quy cười nói: “Có điều, những điều đó chẳng là gì, Thương Tiêu và nữ nhân của hắn đều đã bị một đao của thuộc hạ kết liễu trên hòn đảo ấy rồi. Cung chủ, lần này thuộc hạ lập được công lớn như vậy, có được thưởng gì không?”.

“Có thưởng”. Lời này không phải phát ra từ miệng Quý Tử Hiên, mà là một giọng nữ lạnh lùng, cùng với đó là một luồng sát khí. Vụ Quy vội nghiêng người né tránh, linh lực đánh lên nền gạch, làm vỡ vụn sàn nhà, bụi đá bay mù mịt.

Vụ Quy nheo mắt, nhìn rõ hình bóng của nữ tử mảnh mai ấy sau khi bụi đã ngừng bay. Ở Tầm Thường cung nhiều năm như vậy, Vụ Quy chưa từng nhìn thấy nữ tử này, hắn không khỏi nhướn mày quan sát thật kỹ. Nử tử này rất xinh đẹp, nét mặt kiêu ngạo nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt yếu ớt.

Nữ tử ấy lạnh lùng cười nói: “Thưởng cho ngươi cái chết, được không?”. Người này chính là Mạc Mặc.

Vụ Quy vẫn đang sững sờ thì Khuynh Nguyệt từ ngoài điện vội đi vào, ả vừa nhìn thấy tình hình trong điện đã lập tức chỉ Mạc Mặc quát mắng: “To gan! Dám dùng võ lực trước mặt cung chủ…”. Ả chưa nói hết lời, Mạc Mặc đã dùng linh lực giáng một đòn xuống bên cạnh Quý Tử Hiên.

Trong bụi đất mịt mù, Mạc Mặc chỉ thẳng vào Quý Tử Hiên nói: “Nhan Nhược Nhất là nữ nhân của ta, Thương Tiêu là nam nhân của nữ nhân của ta, ngươi dám làm gì người của ta, ta có chết cũng phải làm cho Tầm Thường cung của ngươi vĩnh viễn không được yên ổn”.

Khuynh Nguyệt tức tới sầm mặt, Vụ Quy nghe mà không hiểu gì, chỉ có một mình Quý Tử Hiên là vui vẻ mỉm cười trong khi đại điện ngổn ngang hỗn độn.

“Vậy ta đã động vào bọn chúng rồi, nên làm thế nào đây?”. Quý Tử Hiên mỉm cười dịu dàng, “Nàng ở lại Tầm Thường cung khiến ta vĩnh viễn không được yên ổn là được”.

Mạc Mặc im lặng đứng đó một lúc nhìn Quý Tử Hiên, rồi bỗng nói: “Với hành vi giống như lấy lòng, lại giống như bám riết không rời của ngài, Quý cung chủ, ta có thể cho rằng ngài đã yêu ta rồi không?”.

“To gan!”. Khuynh Nguyệt tức giận quát. Vụ Quy chớp mắt, cảm thấy cảnh tượng mình đang chứng kiến kỳ lạ tới mức khiến người ta khó có thể chấp nhận được.

Quý Tử Hiên mím môi cười một lúc rồi lại xoa cằm nói: “Ta nhớ rất rõ, ta đã từng cắt đứt tình căn của mình”.

Mạc Mặc nhướn mày.

“Nhưng, hình như vẫn chưa cắt hết”.

Khuynh Nguyệt nghe lời này, vẻ tức giận bỗng chốc trở thành sự kinh ngạc không thể tin nổi, Vụ Quy kinh ngạc trố mắt nhìn Quý Tử Hiên. Quý Tử Hiên không nhìn thấy biểu cảm của mọi người, vẫn cười nho nhã: “Mạc cô nương, sao bây giờ cô mới phát hiện ra vậy? Phản ứng của cô thật chậm”.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc