Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 14: Cầm đồ

Trước Sau

break

Phí Tây ngọn núi, Ngô gia theo lời dặn của Chu Ngọc tìm một chỗ hẻo lánh để đào huyệt mộ. Tuyết đã được dọn sạch, quan tài đóng kín hạ xuống huyệt mộ. Chỉ riêng việc lấp đất thôi đã rất vất vả, có thể tưởng tượng được lúc Ngô gia đào huyệt mộ này đã phải khó khăn như thế nào.

Lòng bàn tay Chu Ngọc phồng rộp đau rát vì bị mà nhưng cũng không đau bằng lòng chàng, bất đắc dĩ phải an táng cha, chàng thực sự rất có lỗi với ông. 

Trên đường về, nhóm Chu Ngọc còn tiện tay nhặt ít củi. Dương Hề đã nấu sẵn cháo đợi họ trở lại.

Nữ quyến Ngô gia không ai đến, rõ ràng là Ngô Sơn đã dặn dò trước.

Dương Hề đợi Chu Ngọc cất củi xong mới lên tiếng: “Cháo nấu xong rồi, ăn chút gì đã.”

Chu Ngọc với Chu tiểu đệ vẫn lặng im, cả nhà dùng bữa sáng trong bầu không khí yên ắng. Bữa sáng là cháo nhạt không chút hương vị nhưng đến đứa nhỏ nhất là Tử Hằng cũng không kén chọn, biến cố vừa rồi khiến đứa trẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

Dùng bữa xong, Diệp thị phá vỡ sự im lặng: “Lão Đại, con tính sao?”

Chu Ngọc đáp: “Trước mắt ở lại đây vài ngày, ngoài kia đang có người tìm chúng ta, nhân lúc này con sẽ chuẩn bị thêm chút ít.”

Diệp thị xuất thân nông hộ, trong thời kỳ khó khăn này thì điều bà quan tâm nhất là lương thực: “Chuẩn bị nhiều lương thực một chút.”

Dương Hề lấy ra chiếc khăn tay gói đôi hoa tai: “Chúng ta không thể để lộ tài sản ra ngoài, Ngô gia biết chúng ta có bao nhiêu bạc. Mấy thứ như trang sức hay ngọc bội này không nên lấy ra, không thể đem lòng người ra thử thách được. Mà giấu hoa tai lại dễ nói, lấy một đôi đi cầm trước.”

Bạc ít thì không đáng để người ta vượt qua ranh giới đạo đức, nhưng một khi số bạc vượt quá mức thì sẽ có lý do bí quá hóa liều. Huống chi cả nhà bọn họ nhìn qua đã thấy dễ bắt nạt.

Chu Ngọc nhận lấy một đôi hoa tai không quá bắt mắt: “Một đôi này là đủ rồi.”

Dương Hề dặn: “Đừng quên mua muối, thiếu muối thời gian dài không tốt đâu.”

Chu Ngọc ghi nhớ trong lòng, rồi bảo Chu tiểu đệ đứng dậy: “Cởi áo bông với giày của đệ ra đi.”

Dương Hề nghe thế liền nói: “Áo bông của ta với tiểu muội cũng đem cầm luôn đi.”

Chu Ngọc không muốn, thê tử đang mang thai: “Bên ngoài trời lạnh như vậy.”

Dương Hề cương quyết: “Trong đám dân chạy nạn này, áo bông của chúng ta quá mức nổi bật, đem đi cầm lấy bạc là tốt nhất, cũng tiện cho Ngô gia thấy rằng chúng ta thực sự không còn tiền bạc gì.”

Diệp thị cũng góp lời: “Áo bông của ta cũng đem cầm đi.”

Hai người Dương Hề nhìn nhau, cuối cùng cả nhà, ngoại trừ áo bông của Tử Hằng ra thì đều để Ngô Sơn đem đi cầm.

Hiện tại, Từ gia chắc chắn đã ra khỏi thành truy tìm họ. Dù tuyết lớn che đã đi hết tất cả dấu vết nhưng để Ngô gia đi tiệm cầm đồ vẫn an toàn hơn.

Đến trưa Ngô Sơn mới trở về, gương mặt đầy vẻ lúng túng: “Tiệm cầm đồ khinh người quá đáng, ta chỉ cầm được một ít bạc về.”

Chu Ngọc đã đoán trước: “Đã làm phiền đại ca nhiều rồi.”

Ngô Sơn còn mang về hai bọc đồ, một bọc toàn áo bông và giày ủng, nổi bật nhất là một chiếc chăn bông; bọc còn lại là lương thực và muối. Tổng cộng cầm được hơn ba lượng bạc, tiêu hơn một lượng, còn lại hơn hai lượng.

Dương Hề thầm nghĩ tiệm cầm đồ thật quá đáng, áo bông của cả nhà đều là vải tốt mới may, hoa tai của nàng tuy đơn giản nhưng ít nhất cũng phải đáng năm sáu lượng.

Ngô Sơn thật sự rất ngại, hắn biết Chu gia thiếu bạc, dù hắn có ăn mặc tươm tất đến đâu thì trong mắt đám người trong tiệm cầm đồ, bọn họ vẫn là con mồi ngon.

Dương Hề đưa điểm tâm còn lại từ hôm qua cho Ngô Sơn: “Đáng ra nên đãi đại ca bữa cơm tử tế để cảm ơn, nhưng trong nhà vừa có tang lại đang rối loạn, phiền đại ca mang điểm tâm này về cho bọn trẻ ăn cho ngọt miệng.”

Ngô Sơn vội xua tay: “Hôm qua ta đã nhận bạc rồi, giờ mà lấy thêm thì thành tham lam mất.”

Chu Ngọc vẫn nhét vào tay hắn: “Sau này còn cần nhờ đại ca nhiều, đại ca không nhận thì sao ta dám mở miệng?”

Lúc này Ngô Sơn mới nhận lấy, dù là loại điểm tâm rẻ nhất thì hắn cũng không nỡ mua: “Cảm ơn.”

Chu Ngọc nhân cơ hội nói: “Ta rất khó xuống núi, tới mai lại nhờ đại ca đến mấy thôn gần đây đổi thêm chút lương thực và trứng gà, có được không?”

Trong nhà ai cũng cần bồi bổ, cơ thể mẹ không tốt, thê tử thì mang thai, nhi tử lại còn nhỏ, Chu Ngọc cảm thấy gánh nặng trên vai ngày một nặng nề.

Ngô Sơn cũng đang lo thay cho Chu gia, nghĩ đến số bạc còn lại trong tay họ thì lại càng lo hơn. Giờ đây lương thực mỗi ngày một đắt, đến mùa đông giá còn tăng mạnh: “Được, mai ta cũng định đổi chút lương thực về.”

Sau khi Ngô Sơn đi, Chu Ngọc khiêng mấy tấm ván dài vào trong, lấy con dao găm giấu kỹ ra, ướm thử trên mặt ván.

Dương Hề đã sắp xếp lại đồ đạc xong xuôi, lúc này cũng không phải lúc kén chọn, thay áo bông cũ xong liến tới hỏi: “Chàng định làm gì thế?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc