Tay của hắn dao động ở trên người tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mang đến khoái cảm khó nhịn. Tay tôi xen vào giữa mái tóc của hắn, giống như là một loại dựa dẫm. Cuối cùng tay hắn đi tới phía sau lưng của tôi, nhẹ nhàng kéo một cái, nội y liền bị công chiếm. Hắn kéo nó xuống, ném xuống đất, phủ lên trên áo khoác trắng của hắn. Đen và trắng, sự đối lập sâu sắc mang đến sự kích thích thị giác mãnh liệt.
Hắn ngậm nụ hoa của tôi, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, dùng răng cắn nhẹ, trêu đùa hết sức mê hoặc. Tôi nặng nề cắn môi dưới, vươn cổ lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bên trong mái tóc.
Không biết là vì cảm giác kích thích khó nhịn hay là vì điều gì khác.
Hai thân thể cực nóng, cứ dính sát vào nhau như vậy, không có một khe hở.
Dục hỏa thiêu đốt khiến máu trong người chúng tôi sôi trào, tất cả đều cần được phóng thích.
Chúng tôi giống như là điên cuồng giúp đối phương xé rách quần áo đang mặc ở trên người.
Sau trận điên cuồng đó chúng tôi trần trụi giống như hai đứa trẻ sơ sinh, nhưng phả ra hơi thở nặng nề.
Tôi gắt gao ôm lấy lưng hắn, tư thế mang theo một loại khẩn cầu, trong mắt tràn đầy ánh sáng mê muội.
Thịnh Du Kiệt ở trên giường rất hiểu ý người, hắn không có làm khó dễ tôi.
Hắn tách hai chân của tôi ra, một cái động thân, gầm nhẹ một tiếng hắn liền tiến vào trong cơ thể của tôi.
Ở khoảnh khắc này, nóng bỏng của hắn, lấp đầy sự trống rỗng của tôi.
Trái tim mệt mỏi của tôi nháy mắt mà thoải mái rất nhiều. Những điều vụn vặt đang lôi kéo ký ức của tôi, dưới sự vận động không ngừng của Thịnh Du Kiệt bị cắt đứt. Cứng rắn của hắn ở nơi mềm mại của tôi chạy nước rút.
Chúng tôi chặt chẽ ôm lấy nhau, quấn quýt, đòi hỏi lẫn nhau, trong từng đợt khoái cảm, tiến đến đỉnh cao của dục vọng.
Sau khi hoan ái kết thúc, tôi nằm trên người Thịnh Du Kiệt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong không khí của phòng, dường như vẫn còn lưu lại hơi thở tình dục đặc hữu, từng chút, khiến tôi nhớ lại hành động vừa rồi của chúng tôi.
Lỗ tai của tôi kề sát trái tim của Thịnh Du Kiệt, nghe thấy nhịp đập có quy luật, đến lúc này, một trái tim đã rơi xuống.
Tinh lực tạm thời mất sạch, không còn sức để nhớ, những kí ức đó cũng trở lên nhạt nhòa. Nhưng tôi biết những kí ức đó còn có thể quay trở lại. Tôi vẫn biết điều đó.
Bỗng truyền đến thanh âm lười nhác của Thịnh Du Kiệt: “Có hài lòng với biểu hiện của ta không?”
“Cũng không tệ lắm” tôi lấy thanh âm tương tự nói. “Tuy rằng so với ta thì vẫn còn kém một chút”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Thịnh hồ ly, ý tứ bên trong, có chút khó nói, thôi thì cứ bỏ qua cho xong.
Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, mở mắt ra nhìn thấy hắn còn nghiêm túc hỏi han: “Ngươi tính tình kỳ quái như vậy hẳn là không có bạn gái đi”
Tôi nói tiếp: “Không giấu gì ngươi, điều kiện của ta quá tốt khiến nhiều người muốn nhưng ngần ngại cho nên hiện giờ ta cũng không có bạn trai”.
Nghe thấy thế nụ cười xuất hiện nơi khóe miệng của Thịnh hồ ly, từ từ lan rộng ra giống như những gợn sóng lăn tăn, dập dờn hướng tới giữa mày của hắn, nhiễm ra vài phần ý tứ sâu xa: “Cho nên?”
“Cho nên” Tôi hít vào thật sâu, lập tức đem lời trong lòng nói ra “Dứt khoát, hai chúng ta coi như là một đôi bạn tốt hòa hợp về thân thể đi”
Lông mày Thịnh hồ ly khẽ động, dường như có chút kinh ngạc, hắn nói: “Ý của ngươi là… chỉ làm chứ không yêu?”
“Đúng vậy”. Tôi kiên trì nói “Ngươi xem a, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nam nữ đã trưởng thành rồi sẽ rất khó chịu, bộ phận sinh dục cũng đã phát triển hết, nếu cứ để đó không dùng tới thì có phải là rất đáng tiếc hay không? Hơn nữa, nhịn lâu đối với thân thể cũng không tốt. Vả lại chúng ta đều biết rõ nội tình rồi, khẳng định là sẽ không mắc cái bệnh gì không nên mắc, rất an toàn. Mặt khác, thể lực của ta với kỹ thuật của ngươi song kiếm hợp bích rất là hòa thuận vui vẻ a, ngươi nói có đúng hay không?”
Đôi mắt Thịnh hồ ly khép hờ, dường như đang suy tư cái gì đó, ngay lúc tôi không nhẫn lại được nữa thì hắn bỗng nhiên mỉm cười, cái điệu cười kia lúc đầu giống như hoa Bạch Liên trong suốt, sau lại giống như hoa đào chứa đựng sự kín đáo cùng mùi thơm ngào ngạt.
Đột nhiên, tôi bị dung mạo xinh đẹp của hắn hớp hồn, thắt lưng run lên.
“Được”. Hắn nói “Chúng ta một lời đã định”
Thấy kế hoạch đã đạt được, tôi cười mãn nguyện. Sau đó bắt đầu cùng hắn làm một hiệp ước ba chương: “Một là, chuyện này chúng ta nhất định phải giữ bí mật, không được tiết lộ ra bên ngoài để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho đối phương. Hai là, nếu trong thời gian này mà một bên gặp được chân mệnh thiên tử hay chân mệnh thiên nữ của mình thì bên kia phải làm như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, đem tất cả mọi chuyện chấm dứt. Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất…..”
Tôi chống người dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thịnh hồ ly, nói: “Tuy rằng ta cũng thích, nhưng là tiền mua cái kia vẫn là ngươi chi đi, dù sao… dù sao cái đó vẫn là ngươi mang, đúng không?”
“Còn có điều gì nữa không?” Thịnh hồ ly nhẹ nhàng chớp mắt.
“Tạm thời như vậy đi” Tôi nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi nói chúng ta có cần đem những điều này viết ra rồi ký tên lên không?”
“Cái này để nói sau đi”. Khóe miệng Thịnh hồ ly cong lên, có vẻ khôi ngô gian tà. “Hiện tại, chúng ta nhân lúc chưa mặc quần áo liền làm lại một lần đi”
Nói xong hắn liền xoay người đè lên tôi.
Tôi đẩy mặt hắn ra, thân hình giống như rắn, vèo một tiếng trượt xuống đất, sau đó đứng lên, nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, điều thứ tư là khi cả hai bên đều muốn làm mới có thể làm. Hôm nay ta đã muốn đủ rồi, nếu ngươi còn không thoải mái thì tự mình dùng tay mà giải quyết”
Sau đó tôi vừa mặc quần áo vừa có ý tốt nói: “Đúng rồi, ta phát hiện ngươi duy trì thời gian không dài, trở về luyện tập cho tốt một chút”
Nói xong tôi vội vàng, ba chân bốn cẳng, liều mạng chạy ra khỏi cửa.
Phía sau là tiếng gầm lên giận giữ của Thịnh hồ ly “Hàn Thực Sắc! Có gan ngươi nói lại một lần xem!”
Xem ra biểu hiện trên giường quả là nỗi bi thương của tất cả các nam nhân, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Thịnh hồ ly cũng không tránh khỏi.
Cứ như vậy, tôi và Thịnh hồ ly bắt đầu tình bạn ngầm, tinh thần thuần khiết nhưng không thuần khiết về mặt thể xác.
Có điều Thịnh hồ ly đúng thật là hào phóng, buổi sáng mỗi ngày đều bưng cho tôi một bát mì thịt bò, cơm trưa cùng cơm tối đều mời tôi đi ăn cơm hàng. Còn năm ba lần nhét đồ ăn vặt vào ngăn kéo của tôi.
Nhưng là từ sau khi tôi và hắn phát sinh quan hệ, tôi ăn mấy thứ này đều cảm thấy có điều không thoải mái.
Cuối cùng có một ngày, tôi không nhịn được liền nói: “Thịnh Du Kiệt, ngươi về sau đừng mua đồ ăn cho ta nữa”
Hắn đang xem bệnh án liền ngẩng đầu lên, tò mò nhìn tôi hỏi: “Vì sao”
“Bởi vì”. Tôi làm bộ xấu hổ nói: “Bởi vì kiểu này xem ra có cảm giác như ngươi đang bao dưỡng ta”
“Không sao, chỉ cần không cảm thấy bị giam dưỡng là được” Thịnh hồ ly cười xán lạn đến muốn đánh.
“Không được” Tôi có khí phách nói “Như vậy lòng ta cảm thấy có điều không thoải mái”
“Được rồi” Thịnh hồ ly nhìn tôi dò xét, chậm rãi nói “Sau này, mỗi buổi sáng ta sẽ không bưng cho ngươi bát mì thịt bò nóng, thơm phức nữa, buổi trưa và buổi tối cũng không mời ngươi đi ăn lẩu, vịt quay, nướng nữa, bình thường… cũng không mua cho ngươi khoai tây chiên và thạch hoa quả mà ngươi thích nhất nữa.”
“Quên đi, coi như ta chưa từng nói những lời này” Tôi vung tay lên, danh tiết cái gì, không được ăn những thứ này chi bằng giết tôi.
Có điều, ăn uống không phải trả tiền như vậy quả thực có chút xấu hổ. Tôi suy nghĩ một chút liền nói: “Như vậy đi, ta cũng tặng ngươi vài thứ”
Thịnh hồ ly hứng trí nhìn tôi, trêu trọc nói “A… keo kiệt như ngươi cũng sẽ hào phóng vậy sao?”
“Có điều” Tôi cười cười “Ngươi cũng biết, dựa vào tính cách coi của nặng hơn người của ta thì không thể nào tặng ngươi vật gì có giá trị đi.”
“Không sao, quan trọng là tình cảm thôi.” Lần này, ý cười trong mắt Thịnh hồ ly có chút đơn thuần, giống như sau cơn mưa bầu trời lại trong xanh vậy. Hắn thản nhiên nói: “Đúng rồi, ta thích màu đen”.
Tôi ngẩn ra không hiểu mô tê gì hết. Thịnh hồ ly đột nhiên cởi quần và nói cho ta biết hắn thích màu đen để làm gì? Sau đó trên đường về nhà tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đứa nhỏ này tưởng tôi sẽ tặng hắn áo len, khăn quàng cổ hay găng tay gì đó nên mới nhắc nhở tôi mua len màu đen.
Thịnh hồ ly a Thịnh hồ ly, Hàn Thực Sắc tôi giống với loại con gái nhà hiền thục mà không có sáng ý như vậy sao?
Lễ vật mà tôi tặng so với quần áo, khăn quàng cổ, găng tay thì càng thực dụng đi.
Hơn nữa, âm thầm mà nói thì lễ vật này hắn dùng còn có để đem lại hạnh phúc cho tôi nữa.
Ngày hôm sau, tôi liền gói lễ vật lại, khép na khép nép đưa cho Thịnh hồ ly.
Thịnh hồ ly cười nhận lấy, trên mặt hắn lần đầu tiên xuất hiện một nụ cười thuần khiết đến như vậy. Nhưng khi xé gói giấy để lễ vật đó lộ ra thì nụ cười của hắn ngưng trệ.
“Hàn Thực Sắc”
“Ừ?”
“Đây là lễ vật ngươi tặng cho ta?”
“Đúng vậy, có thích không?”
“… Ngươi là có ý gì đây?”
Ta cầm lễ vật kia lên tay, học theo vị nữ diễn viên trong quảng cáo trên TV mà cúi đầu 45 độ, ánh mắt ẩn tình, thẹn thùng nói: “Hối nguyên thận bảo, ngươi vui, ta cũng vui”
Đúng vậy, lễ vật của ta chính là Hối nguyên thận bảo, tới hơn 30 đồng lận nha, có thể ăn được mấy bát thịt bò.
Khóe miệng tươi cười của Thịnh hồ ly bắt đầu run rẩy, giống như là nước sông mùa xuân đẹp long lạnh, tĩnh lặng bỗng nhiên có cơn sóng cả màu đen làm cho người tôi kinh hồn bạt vía.
Hắn nhìn tôi, lạnh lẽo nói: “Hàn Thực Sắc, ngươi có ba giây để làm cho thứ này biến mất trước mặt ta”
Nhìn sắc mặt của hắn, tôi không dám chống lại, vội vàng nghe lời.
Xem ra, Thịnh hồ ly không thích thứ này nha.
Tặng lễ vật không thành, tôi lại biến thành ăn uống không phải trả tiền, trong lòng càng không yên, được vài ngày, tôi cuối cùng lại đem lễ vật tới.
Cũng là đồ đẹp giá rẻ, lại rất thực dụng, cả đời có lợi, hơn nữa lại âm thầm mà nói vật này hắn dùng cũng mang lại hạnh phúc cho tôi.
Giữa trưa hôm nay, tôi đóng cửa phòng khám bệnh lại, thần bí nháy mắt với Thịnh hồ ly vài cái, nói: “Ta mang cho ngươi phần quà mới mà ta dụng tâm chuẩn bị nè, ngươi nhất định sẽ thích”
Có bài học trước đó, Thịnh hồ ly đối với lễ vật của tôi không có chút hứng thú, lười biếng nói: “Là cái gì?”
Tôi sửa lời nói: “Chính xác mà nói thì phần lễ vật này là một loại vận động”
Nghe vậy trong mắt hắn dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ “Loại vận động gì?”
Tôi thẹn thùng cười “Là một loại vận động ra vào”
Ngọn lửa trong mắt Thịnh hồ ly dần dần mở rộng, hắn tiến đến gần tôi, lấy ngón tay quấn lấy một lọn tóc của tôi để ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi. Khóe miệng cười mê hoặc như cánh hoa đào nở rộ. “Ý của ngươi là hai người chúng ta vận động ra vào?”
Tôi cười tủm tỉm, nói: “Không, là ngươi một mình vận động ra vào”
Con mắt Thịnh hồ ly híp lại “Một mình ta?”
“Đúng vậy”. Tôi cười lấy ra một cái chậu rửa mặt giống như tranh công mà đặt trước mặt hắn.
Thịnh hồ ly nhìn thứ đồ trong chậu rồi nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: “Ngươi đưa ta một cái chậu đựng gạo làm gì?”
“Luyện tập vận động ra vào a” Ta ngồi xổm xuống, tự mình làm mẫu cho hắn. “Xem cho kỹ đây, ví dụ ngón tay của ta là tiểu đệ đệ của ngươi. Ngươi mỗi sáng thức dậy, sau khi rời giường thì đem chậu đặt trên mặt đất, sau đó thân thể của ngươi đè lên trên, tập chống đẩy hít đất. Tiếp theo tiểu đệ đệ của ngươi có thể tự do thoải mái mà cắm vào đống gạo trong chậu. Chỉ cần ngươi mỗi ngày rèn luyện, thì chống cự được mỹ nữ khắp thế giới sẽ không còn là giấc mộng nữa”.
Nói xong, ánh mắt tôi sáng lấp lánh nhìn hắn, nói: “Ta có phải rất hiểu tâm tư của ngươi không?”
Hắn nhìn tôi mỉm cười, gằn từng tiếng nói: “Hàn Thực Sắc! Ngươi có ba giây để biến mất trước mặt ta”
Nhìn sắc mặt hắn tôi cũng không dám ở lại, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Aiz, đàn ông tại sao luôn mẫn cảm đối với chuyện trên giường như vậy?
Hỡi các nam đồng bào, như vậy là không tốt, không tốt a.
Thời gian này nhìn qua rất là yên bình, nhưng tôi hiểu rõ, mặt hồ càng yên bình thì dưới đáy lại có một quả bom hẹn giờ.
Ôn Phủ Mịch.
Tôi không dám đụng vào, nhưng lại không ngăn cản được suy nghĩ của chính mình.
Ôn Phủ Mịch, An Hinh.
Mỗi đêm dài yên tĩnh thì trong đầu tôi lại hiện lên hai cái tên này.
Tôi bắt đầu căm ghét trí nhớ của chính mình.
Nếu có một ngày khi tỉnh lại, tôi không còn nhớ rõ bọn họ thì thật là tốt biết bao.
Nhưng mà cuộc sống chính là thối nát như vậy.
Tôi cũng hết cách rồi.
Buổi tối hôm nay, trong đầu của tôi lại rối loạn một hồi.
Trên lịch, viết ngày 15.
Chính là ngày mà Ôn Phủ Mịch và An Hinh đính hôn.
Tôi không thể không tưởng tượng.
Rượu vang, trứng cá muối, lời chúc mừng của mọi người, nhẫn kim cương, những ánh mắt nhìn nhau tràn ngập tình ý.
Tại cái thời khắc nào đó trong đêm nay, Ôn Phủ Mịch sẽ nhớ đến tôi sao?
Khi nhìn thấy mái tóc xinh đẹp của vị hôn thê, hắn có nhớ tới Hàn Thực Sắc không?
Tôi không thể nào ngủ được, giống như có cánh tay đang ở trong đầu tôi không ngừng quấy. Làm cho tôi không thể suy nghĩ, thậm chí không thể thở.
Trong cái rủi thì có cái may, là bên cạnh tôi còn có Thịnh hồ ly.
Vì vậy tôi liền căn cứ vào địa chỉ ở bệnh viện mà trực tiếp tới nhà hắn.