Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mộng mê mang, hồ đồ hỗn độn. Nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, đây không phải là chân thực.
Trên con đường dài yên tĩnh, rất nhiều hồi ức bắt đầu lan tràn ra.
Trung học, nghỉ hè mỗi năm đều phải học thêm, buổi chiều sau khi tan học, Ôn Phủ Mịch sẽ cùng tôi về nhà. Lúc đó, trên con đường này, có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt, đồ uống lạnh. Tôi nhớ rõ, khi đó tôi thích ăn nhất là nước đá bào ở một quán nào đó. Trên những hạt nước đá bào trắng trắng tinh, quả hạch ánh lên đủ mọi màu sắc, nước đường, vô cùng đẹp mắt. Quán đó làm ăn tốt lắm, phía trước quán mỗi lần người tới đều xếp hàng rất dài. Mà Ôn Phủ Mịch, lần nào cũng không ngại chen lấn, giúp tôi mua nước đá bào về, không hề có một câu oán giận.
Giương mắt, quan sát bốn hướng, con đường này đã được sữa chữa lại một lần, người bán hàng rong kia cũng không còn mở lại quán. Đương nhiên, nước đá bào cũng không thấy tung tích.
"Đang tìm quầy bán nước đá bào?" Ôn Phủ Mịch hỏi.
Tôi gật gật đầu: "Nơi này thay đổi nhiều quá... Rất nhiều thứ, cũng không thấy nữa rồi."
Cũng giống như là, tôi cùng với Ôn Phủ Mịch. Rất nhiều thứ giữa tôi và hắn, cũng đều không thấy đâu.
Trên mặt đất vết nước cống đọng lại, phản xạ ánh mặt trời, có chút chói mắt. Tôi híp mắt lại, trong mắt, vẫn còn sót lại dấu vết của ánh sáng.
"Cứ quyết định như vậy đi được không." Tôi nói lại lần nữa: "Sớm giải thích rõ với cha mẹ đi."
Ôn Phủ Mịch vẫn chưa trả lời.
Tôi híp mắt suy nghĩ, nhìn về phía hắn. Trong tầm nhìn mê ly, trên gương mặt không hề có tạp chất của hắn, lưu động một loại lắng động nói không rõ được.
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, sau đó, tôi tìm cớ, rời đi.
Sau khi về nhà, tôi lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ giải thích rõ.
Tôi giơ hai cái chân giậm đậu hũ xin thề, rằng tôi và Ôn Phủ Mịch không có khả năng lại ở bên nhau.
Chỉ có điều là hiệu quả quá nhỏ. Hai người bọn họ có thói quen khư khư cố chấp, lời nói của tôi, dường như cũng không có tí hiệu quả gì.
Nhưng việc tôi nên làm cũng đã làm xong.
Tôi quyết định, về sau trong một khoảng thời gian dài, tôi sẽ không gặp mặt cùng ăn cơm với bọn họ.
Bên này vừa mới mạnh miệng nói xong, điện thoại lại vang lên, vừa ngồi dậy vừa nhận điện thoại, tim tôi lại run rẩy.
Là Đồng Diêu.
Tôi giống như là một con mèo nhìn thấy hổ, lông toàn thân đều dựng thẳng lên.
"Có gì muốn chỉ giáo?" Tôi sốc lại tinh thần mười hai vạn lần, chuẩn bị cùng hắn triển khai một hồi chiến dịch máu huyết gian nan.
"Muốn mời ngươi ăn cơm, nể mặt chứ?" Đồng Diêu hỏi.
"Ta đã ăn rồi." Cho dù chưa ăn, con gà tôi đây cũng sẽ không ngốc đến mức dâng miễn phí đến cửa cho con chồn như hắn ăn.
"Ăn cái gì?" Đồng Diêu chậm rì rì hỏi.
"Quán Tứ Xuyên." Tôi nói.
"Ăn ngon sao?" Hắn hỏi.
"Không tồi." Tôi nói.
"Cụ thể là có những món gì?" Đồng Diêu hỏi.
Vấn đề này có chiều sâu, có nội hàm, tôi thích: "Có cung bảo kê đinh, thịt bò luộc, ngư hương nhục ty, đậu biện ngư[1], đậu hũ ma bà... "
"Cùng ăn với ai?" Đồng Diêu bỗng nhiên đặt câu hỏi, tốc độ nhanh hơn.
"Cả nhà Ôn Phủ Mịch." Tôi theo bản năng cũng nói nhanh nhất với hắn.
Sau khi lời nói ra khỏi miệng, không khí trầm mặc.
Tôi hít một hơi khí lạnh.
Cơ hồ hình như có lẽ, cái này, tôi lại bị tính kế rồi.
Đồng Diêu biết tôi đối với việc ăn uống điên cuồng nhiệt tình yêu thương, cũng bởi vì vậy, hắn dùng đề tài ăn uống để phân tán sự chú ý của tôi, làm tôi giảm bớt đề phòng, lại thừa cơ đẩy nhanh vấn đề, khiến cho tôi hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, đem lời thật nói ra.
Chỉ có điều cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, tôi ăn cơm cùng với Ôn Phủ Mịch, cũng không có lỗi với ai.
Đồng Diêu bên kia trầm mặc.
Hai mắt của tôi, quay tròn tròn dạo qua một vòng.
Có lẽ, đó là một cơ hội.
Có lẽ, Đồng Diêu lầm tưởng cho rằng tôi cùng với Ôn Phủ Mịch hợp lại, như vậy, hắn sẽ chết cái tà tâm không nên có kia cũng không biết chừng.
Quyết định chủ ý, tôi bắt đầu hướng về phía Đồng Diêu phát động tiến công: "Quên nói cho ngươi biết, ta và Ôn Phủ Mịch giữa trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm, sau đó, lại cùng nhau đi dạo phố… Đồng Diêu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Tôi chờ mong Đồng Diêu có thể sử dụng giọng nói thất bại không còn hy vọng nói một câu: "Hóa ra là thế, chúc mừng các ngươi, sau này, ta sẽ không lại quấy rầy ngươi."
Nếu là như vậy, tôi có thể thành công mà thoát khỏi nguy cơ từ Đồng Diêu.
Đồng Diêu vẫn không nói gì. Cho nên, tôi vội vã thúc giục hắn nói: "Đồng Diêu, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Nói đi, nói đi, nói ngươi hận ta đi.
Ngay lúc tôi đang cưỡng chế kích động ở trong lòng, Đồng Diêu trả lời vấn đề của tôi: "Ta đang... nhớ ngươi."
Giọng nói kia, rung động đến tâm can, tình ý miên miên, giống như mật ong, si si mê mê, ý yêu tràn đầy.
Nghe đến xương cốt của tôi đều tê dại.
Tôi cảm giác, giọng nói của hắn, giống như một cỗ mùi hoa lan, đang hướng vào trong lỗ tai của tôi thổi khí.
Tôi vội vàng cúp điện thoại.
Không thể trêu vào, tôi trốn là được rồi.
Từ nay về sau, tôi nên coi Đồng Diêu như một đống phân bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rửa, cố gắng hết sức tránh xa hắn.
Tôi hạ quyết tâm, từ đó về sau, chỉ cần là điện thoại của Đồng Diêu, có thể không nghe thì cố gắng không nên nghe.
Dù sao, đẳng cấp trách mắng của Đồng Diêu, thật sự rất cao.
Ngay lúc tôi vội vàng tránh mặt Đồng Diêu, đã xảy ra một việc lớn—— Sài Sài bỏ trốn.
Không biết là đi Nhật Bản, hay Pháp, hoặc là U-ru-goay, nhưng đúng là nàng ta đã bỏ trốn.
Từ đó có thể suy ra, năng lực của Kiều bang chủ mạnh mẽ đến mức nào.
Bởi vì, tôi đoán rằng, Sài Sài bị hắn đè riết mà bỏ trốn.
Kiều bang chủ đương nhiên không chịu từ bỏ, Sài Sài chân trước vừa chạy, hắn lập tức vận dụng kiến thức điều tra của bản thân mình, tiến hành tìm kiếm Sài Sài trên phạm vi toàn cầu, truy đuổi.
Bởi vì như vậy, tôi không có chỗ để ăn chực cơm, mỗi ngày chỉ có thể chịu khổ mà tự mình nấu cơm.
Hôm nay sau khi tan ca, tôi đến siêu thị mua sắm, lại phát hiện xúc xích đang có hoạt động ưu đãi, 10 đồng hai gói lớn, tôi vội vàng lấy ra tinh thần mang thai sáu tháng vẫn không quên cướp áo của mẹ tôi năm đó, đầu nhập vào trong cuộc chiến đấu tranh cướp xúc xích của một đám phụ nữ cấp bậc bác gái.
Mặc dù tóc bị xõa tung, giày bị giẫm lên, quần áo bị nhăn nhúm, nhưng tôi đã thành công cướp được hai bao chân giò hun khói sau cùng.
Thật sự là tổ tiên tích đức, ba đời may mắn.
Đang lúc tôi vui mừng khấp khởi đến nỗi cười không khép miệng lại được, tôi vô tình nhìn xuyên qua cửa kính của siêu thị, thấy một đôi nam nữ ở quán cà phê đối diện.
Nam khí chất trang nhã nhưng lạnh lùng, tướng mạo tuấn tú, im lặng ngồi ở chỗ kia, là tiêu điểm của toàn bộ.
Mà người nữ, lại như là một đóa hoa lan, ở trên một cõi trần gian hỗn tạp, lại tản ra hương thơm yếu ớt.
Hai người quả thực là xứng đôi. Tôi của nhiều năm trước, đã cho là như thế rồi.
Ôn Phủ Mịch và An Hinh. Hai người thật sự xứng đôi.
Chung quanh bọn họ, dường như có một vòng ánh sáng màu xanh thẳm, bất cứ người nào, cũng không thể nào đi vào được. Bọn họ uống cà phê, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn đối phương cười nhạt.
Ngây ngốc nhìn một hồi, tôi thu hồi ánh mắt, cầm lấy những thứ đã mua, xếp hàng tính tiền.
Tôi chợt nhớ tới lần đó ở trong quán lẩu Chocolate, Ôn Phủ Mịch vẫn chưa nói hết câu nói kia.
"Cô ấy... "
Cô ấy cũng đã trở về.
Đúng vậy, An Hinh cũng đã trở về.
Mang theo một túi plastic, thoáng cái cúi đầu đi về nhà. Trong lòng cũng không biết là như thế nào, có chút áp lực. Cho nên nói, tôi chưa thể thoải mái được.
Về đến nhà, thấy căn phòng vắng vẻ, tự nhiên cảm thấy hơi cô quạnh. Tôi cũng không còn tâm tình ăn cơm, "ba" một tiếng, liền ngã nằm trên giường thành hình chữ đại, sau đó, miệng thở dài.
Nằm xuống, tay tôi không kìm lại được mà sờ tới điện thoại.
Lúc tôi phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện ra, mình lại mở tới số điện thoại của Đồng Diêu, chỉ thiếu chút nữa, sẽ ấn xuống phím gọi.
Điện thoại trên tay nháy mắt biến thành bàn ủi, đốt nóng tay tôi.
Tôi vội vàng quăng đi.
Hàn Thực Sắc, ngươi muốn chết à, tự nhiên lại muốn chui đầu vào rọ?
Tôi lau một đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nhất định là do chưa ăn cơm, hậu môn bị đói, như thế cho nên đầu óc sẽ choáng váng.
Nhất định là như thế.
Nghĩ vậy, tôi vội đi đến phòng bếp, cấp tốc chuẩn bị đồ ăn.
Sau khi ăn uống no nê, tôi vừa hát "Ta không cô đơn, ta không cô đơn", vừa chơi game.
Ngoài cửa sổ, sắc trời, dần dần ảm đạm.
Đúng lúc tôi vui sướng đánh quái thú, có người gõ cửa.
Tôi bấm tay tính thời gian, nghĩ là bác gái đến thu phí vệ sinh tháng ở khu nhà, liền cầm ví da, ra mở cửa.
Nhưng mà, ngoài cửa là một vị khách không mời mà đến.
Ôn Phủ Mịch.
Giờ phút này trong lòng tôi, so với thấy Đồng Diêu bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa kia xuất hiện ở trước mặt còn muốn sợ hãi hơn.
Tôi cố gắng hoàn hồn trở lại, hỏi: "Ngươi... tại sao lại đến đây?"
Ôn Phủ Mịch cười cười, giơ trong tay thứ gì đó, nói: "Ngươi không phải nói muốn ăn cái này sao?"
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên tay hắn, lấy ra một cái hộp.
Bên trong, chính là một chén nước đá bào.
Màu sắc ấy, còn có rắc trên mặt cái gì đó, cùng loại tôi thường ăn năm đó giống nhau.
"Thì ra, người bán hàng rong kia cũng không ngừng bán, chỉ là dọn đến bán ở trường tiểu học khác." Ôn Phủ Mịch tươi cười, thật tao nhã, khuôn mặt hắn lại thanh tú, giống như bao phủ một tầng ánh sáng trắng nhu hòa.
"Ngươi nếm thử một chút, có phải vẫn giống hương vị ban đầu không?"
Ôn Phủ Mịch mang nước đá bào để lên trên bàn. Sắc mặt hắn, cùng băng trong chén thật giống nhau.
Tôi không biết hắn muốn làm gì. Tôi không biết, hắn cố ý mua nước đá bào này, là muốn chứng minh cái gì. Trên nước đá bào đó, đều là những thứ tôi thích ăn. Nho khô, hạnh nhân, nước dưa hấu, đều là những thứ mỗi lần mua tôi nhờ ông chủ thêm vào.
Ôn Phủ Mịch, đều nhớ rõ. Vì sao hắn lại nhớ rõ. Vì sao hắn phải nhớ.
"Ngươi làm gì vậy?" Tôi hỏi.
Ôn Phủ Mịch không trả lời.
Về cơ bản, hắn có thể coi như người ít nói, có rất nhiều lời, hắn cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Trước kia khi nói chuyện yêu đương, tôi đều đoán tâm ý hắn, cũng làm không biết chán.
Nhưng bây giờ, tôi không có kiên nhẫn như vậy.
"Đúng rồi", tôi hạ mắt, nhìn những viên đá nhỏ nhỏ, nói: "Vừa rồi ta gọi điện cho mẹ ngươi, muốn tìm ngươi, nhưng ngươi không ở nhà, đi đâu vậy?"
Tôi vốn không có gọi điện thoại.
Tôi chỉ đang thăm dò.
Chỉ là muốn có một đáp án.
Nhưng cái Ôn Phủ Mịch cho tôi, lại không phải là cái tôi muốn.
Ánh mắt hắn hơi hạ xuống né tránh, nói tiếp: "Ta, ra ngoài làm chút công việc… Ngươi tìm ta, có việc gì sao?"
Tôi lắc đầu: "Không có."
Hơn nữa, cũng sẽ không có nữa.
"Đến ăn đi, không thì tan ra hết." Ôn Phủ Mịch nói.
Tôi cầm muỗng nhỏ, múc một ít nước đá bào, nhưng cũng không để vào trong miệng.
"Ôn Phủ Mịch." Tôi gọi hắn: "Ngươi có biết, con người ta da mặt luôn rất dày, ngươi làm như vậy, ta sẽ nghĩ, ngươi theo đuổi ta."
Ôn Phủ Mịch trầm mặc.
Trong phòng cũng là trầm mặc.
Ngay cả đá ở trên tay tôi, đã lặng lẽ tan chảy.
"Ta có thể chứ?" Thật lâu sau, tiếng Ôn Phủ Mịch truyền đến, nghe vào tai tôi lại rất xa xôi: "Thực Sắc, chúng ta có thể... bắt đầu lần nữa không?"
Mắt tôi vẫn nhìn xuống nước đá bào trên tay.
Nhiệt độ của đá, cũng lan tỏa vào mắt tôi, lan đến khóe miệng, lại lan đến cả giọng nói của tôi.
Tôi ngẩng đầu, hỏi rõ ràng: "Vừa rồi, ngươi không phải ở cùng An Hinh sao? Vì sao muốn gạt ta?"
Nghe vậy, trên mặt Ôn Phủ Mịch, nổi gợn sóng bối rối.
"Ngươi muốn nói cho ta điều gì? Giữa người và An Hinh, đã không còn có bất cứ chuyện gì nữa? Phải không, đây là thứ ngươi muốn nói cho ta biết? Xa cách nhiều năm, trong đầu ngươi bỗng hiện tinh quang, nhận ra rằng đã không còn hứng thú ở cùng với vị nữ thần đó rồi, muốn trở lại ăn tiểu dưa muối như ta, phải không?" Tôi nhìn Ôn Phủ Mịch bằng đôi mắt ẩn chứa lửa giận: "Ôn Phủ Mịch, ngươi cho rằng ta là người đàn bà làm bằng kim cương, có thể cho ngươi tùy ý tổn thương một lần lại một lần, phải không?"
Đôi mắt Ôn Phủ Mịch, hiện lên đau thương nồng đậm. Nhưng hắn không biện bạch, không giải thích, không trả lời. Mà lửa giận của tôi, đối với sự trầm mặc của hắn, càng đốt càng mãnh liệt.
"Ôn Phủ Mịch, đừng tưởng rằng ngươi là thần, bất kể ngươi đi bao xa, thật xa, bất kể ngươi đi bao lâu, ta đều có thể ở một chỗ chờ ngươi!" Tôi trầm giọng nói: "Từ ngày chia tay đó, chúng ta đã không có khả năng ở cùng nhau, vĩnh viễn cũng không có khả năng."
Ôn Phủ Mịch vẫn nhìn tôi như vậy, mang vẻ mặt đau thương.
Biến con mẹ nó đau thương!
Tôi cầm bát nước đá bào, trực tiếp ném vào giữa thùng rác.
Tôi quay đầu, nhìn Ôn Phủ Mịch, lạnh lùng nói: "Nói tiếp, ngươi nghe xong nhất định sẽ thật tự hào. Sau khi ngươi rời đi, ta khóc nửa năm, mỗi ngày tỉnh lại, vỏ gối đều ướt đẫm. Quãng thời gian ấy, ta gầy như xác ướp, ngay cả gương cũng không dám soi. Quãng thời gian ấy, tim ta, mỗi ngày đều đau, giống như có người cầm dao cùn không ngừng cứa. Ta không trách ngươi, là tự ta không biết nhìn người, đây là giáo huấn ông trời cho ta, ta nên chịu trừng phạt. Ta không có trách ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi có thể trắng trợn một lần lại một lần tổn thương ta! Ôn Phủ Mịch, cút trở về bên An Hinh của ngươi đi, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi trở thành liều thuốc điều hòa quan hệ của các ngươi! Nếu ngươi là đàn ông, nên biết rõ người mình thích, cố gắng hết sức đi tranh thủ, chứ không phải ở trong này ưu sầu bi thương. Ôn Phủ Mịch, chưa từng có ai làm cho ta thấy ghê tởm giống như ngươi!"
Tiếng nói của tôi, đến cuối, gần như gào lên.
Hắn đau thương?
Tôi mới thấy mình đau thương,
Chẳng lẽ là tôi lớn lên thành cái bánh bao, rất dễ gặm, cho nên Ôn Phủ Mịch mới trắng trợn đến cắn tôi?
Một lần đã như thế, lần thứ hai cũng là như thế?
Rõ ràng hắn ở cùng An Hinh, vì sao còn muốn đến trêu chọc tôi?
Hắn còn tưởng rằng, tôi là nữ sinh bình thường trước kia luôn ngưỡng mộ nhìn hắn?
Sai lầm rồi, tất cả đều không giống!
Tôi thở sâu, chỉ chỉ cửa, rồi dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói cho hắn: “Cửa bên kia, mời ngươi tự mình đi ra… Từ nay về sau, xin đừng đến quấy rầy ta.”
Ôn Phủ Mịch vẫn không có giải thích, cứ như vậy, lặng lẽ rời đi.
Bóng dáng hắn tái nhợt, yếu ớt.
Giống như chỉ cần chạm nhẹ, sẽ vỡ vụn.
Nhưng mà cũng không liên quan gì đến tôi.
Không còn gì liên quan.
Tôi nặng nề đóng cửa lại, đem tất cả quá khứ, chặn ở ngoài cửa.
Trong phòng, chỉ còn lại bát nước đá bào giữa thùng rác, tiếng tan chảy rất nhỏ.
Tôi nghĩ, chuyện của tôi và Ôn Phủ Mịch, chắc là kết thúc rồi.
Nhưng tôi không nghĩ tới, An Hinh sẽ tìm đến.
Cô ta tới lúc tôi đang làm việc, khi ấy, tôi vừa mới lạnh lùng đánh giá xong thân dưới của một gã bệnh nhân, ngẩng đầu lên, lại thấy cô ta.
Xấu hổ.
Tôi ở trước mặt An Hinh, luôn có một cảm giác tự ti trời sinh. Có lẽ, nữ tính của cô ta làm cho phụ nữ bên người tự ti. Mỗi giờ mỗi phút, cô ta đều tao nhã mà cao quý. Tôi nghĩ, ngoài tự ti ra, tôi còn có chút ghen tỵ với cô ta. Cả đời tôi, cũng không trở thành người phụ nữ như An Hinh được. Tôi giống cô ta một chỗ duy nhất, chính là mái tóc. Nhưng chính mái tóc đen này, làm tôi chịu nhiều đau khổ.
An Hinh nói, muốn tìm tôi nói chuyện. Tôi mời cô ta đến quán đồ uống lạnh cạnh bệnh viện ngồi trước, tôi sẽ tới sau. An Hinh nghe theo.
Sau khi thu thập vật dụng này nọ, tôi không ngừng suy đoán, đến cuối cùng cô ta muốn nói gì với tôi. Hướng tôi ra oai, nói Ôn Phủ Mịch là của cô ta? Không, An Hinh sẽ không làm như vậy, quá mất giá rồi. Hay là nói, cô ta xin tôi đem cái kẻ luôn quấn quít như Ôn Phủ Mịch đi đi? Cũng không có khả năng, tình cảm bọn họ xem ra rất tốt. Mang theo rất nhiều nghi ngờ, tôi đi tới quán đồ uống lạnh, ngồi xuống trước mặt An Hinh.