Editor: L’espoir
*
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng đánh giá ban đầu dịu đi một chút, thay vào đó là một ánh mắt vừa lạnh lùng vừa mang theo vẻ tinh tế, nhìn cô gái đang ở gần trong gang tấc.
“Cô là… Nghiên cứu viên Thích?” Anh không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, giọng nói của anh lạnh lùng và trầm thấp: “Hình như tôi đã nghe tên cô ở đâu đó rồi.”
Sau đó, anh đứng dậy, theo phép lịch sự bắt tay cô: “Lệ Sâm.”
Khi người đàn ông đứng dậy, một bóng đen khổng lồ đổ xuống, toàn thân anh như một bức tường thành kiên cố không thể phá vỡ.
Thích Hòa Âm đoán chiều cao của anh có lẽ gần hai mét.
Bàn tay thon dài và rộng lớn đủ để bao trọn bàn tay của Thích Hòa Âm.
Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng, nhiệt độ cơ thể trong lòng bàn tay của người đàn ông rất cao, hơi nóng bừng bừng và mang tính xâm lược toát ra từ đôi găng tay da màu đen mỏng manh trên tay anh, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại được truyền đi giữa những ngón tay đang nắm chặt của hai người.
Đầu ngón tay của Thích Hòa Âm bị hơi nóng này làm bỏng, hơi co lại, rất nhanh thu tay về.
Lệ Sâm lại ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, anh nhìn cô gái trước mặt, lông mày sắc bén, lời nói ngắn gọn: “Tôi cần phối hợp thế nào.”
“Chúng ta kết bạn qua danh bạ trước nhé.” Thích Hòa Âm suy nghĩ một lát, cúi đầu lấy máy liên lạc của mình ra từ trong ba lô, mở mã QR của tài khoản ra đưa đến trước mặt anh: “Như vậy sẽ tiện cho chúng ta liên lạc và trao đổi sau này.”
Nghe vậy, Lệ Sâm không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt như vậy, khiến Thích Hòa Âm không khỏi nghi ngờ phải chăng mình vừa nói sai điều gì.
May mắn thay, dù Lệ Sâm vẫn giữ thái độ lạnh lùng im lặng, cuối cùng anh vẫn lấy ra thiết bị liên lạc và kết bạn với cô.
Hôm nay Thích Hòa Âm vốn định gặp anh ta trước, sau khi trao đổi thông tin liên lạc mới rời đi.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy mình đã đến đây rồi, chi bằng làm thêm một số việc thì hơn.
Người trước mắt này thoạt nhìn rất khó gần, huống chi anh ta còn là một trong những nam chính nguy hiểm trong nguyên tác… Cô nên đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, sớm kết thúc dự án này.
Hạ quyết tâm trong lòng xong, Thích Hòa Âm rất nhanh lên tiếng nói: “Anh… Lệ, trước khi bắt đầu dự án này, tôi muốn tìm hiểu sơ bộ về mô phỏng của anh.”
Cô dừng một chút, đưa ra yêu cầu với anh: “Bây giờ, anh có thể triệu hồi mô phỏng của mình, để tôi quan sát một lát không?”
Người đàn ông không nói một lời, lại lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Thích Hòa Âm không hề bị lay động, dù sao cũng có mệnh lệnh của Bộ chỉ huy quân sự, anh sẽ đồng ý với cô thôi.
Quả nhiên, một lát sau, Lệ Sâm im lặng phóng thích mô phỏng của mình.
Giữa lông mày của người đàn ông lóe lên một tia sáng trắng chói mắt, ngay sau đó, một luồng bóng đen khổng lồ xé rách không gian, rơi xuống đất từ hư không.
Một con sói đen trưởng thành uy phong lẫm liệt đột nhiên xuất hiện trên khoảng trống của phòng khách.
Sói đen có thân hình to lớn, sau khi xuất hiện đã chiếm gần một phần tư không gian của phòng khách.
Thân hình nó thon dài, bộ lông mượt mà và dày đặc, tứ chi cơ bắp phát triển, thoạt nhìn vô cùng cường tráng.
Xem ra thể tinh thần của Lệ Sâm chính là con sói đen trước mắt này.
Thích Hòa Âm cẩn thận quan sát khuôn mặt của sói đen, phát hiện ra nó giống như chủ nhân của nó, thể tinh thần con sói đen này cũng có khí chất lạnh lùng.
Đôi mắt đen láy ấy sắc bén đến rợn người, đang ánh lên sự dã tính lạnh lùng, lặng lẽ quan sát cô từ khoảng cách không xa.
Để quan sát kỹ hơn, Thích Hòa Âm do dự một lát, cũng phóng thích mô phỏng của mình.
Ánh sáng trắng trong trẻo bừng nở giữa không trung, một con cú tuyết con tròn xoe vỗ đôi cánh trắng muốt bay ra từ quầng sáng chưa kịp tan biến.