Editor: L’espoir
*
Thích Hòa Âm nhìn vào giấy nháp trên bàn cậu ta… Lại tính sai nữa.
“Chỗ này.” Cô giơ tay chỉ vào chữ viết trên giấy, nghiêm túc nói: “Cậu bỏ sót một hệ số rồi.”
Giang Ngôn Triệt: “…Ồ.”
“Cậu cũng nghiêm túc đấy.” Thích Hòa Âm nói.
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn thích những người chăm chỉ học hành, coi trọng kiến thức.
Biểu cảm của Giang Ngôn Triệt hơi không tự nhiên: “… À. Vậy bây giờ cậu kết bạn với tớ được chưa?”
Im lặng một lát, Thích Hòa Âm lấy máy liên lạc ra, có chút do dự nói: “Kết bạn đi. Sau này cậu có thắc mắc câu nào… Có thể hỏi tớ.”
Vừa rồi cô cũng đã kết bạn với học sinh được tuyển chọn đặc biệt đó.
Giang Ngôn Triệt trợn to mắt, sau khoảnh khắc ngỡ ngàng không thể tin nổi, trên gương mặt anh nhanh chóng lướt qua một tia vui mừng xen lẫn sự nhận ra muộn màng.
Đúng vậy, sao anh suýt nữa đã quên, cô gái trước mặt này, năm xưa được cho là cô gái thiên tài nổi tiếng của Đế Đô chứ!
Vừa nãy anh thấy cô thảo luận vấn đề với người khác rất vui vẻ… Vì vậy, nếu muốn đến gần cô, chỉ cần viện cớ hỏi cô một vấn đề gì đó là được thôi mà phải không?
Giang Ngôn Triệt càng nghĩ càng thấy đúng.
[Giang Ngôn Triệt: Tôi đã kết bạn rồi!]
Anh kìm nén sự phấn khích trong lòng, cúi đầu báo tin này trong nhóm anh em phiên bản không có anh Trạch.
Bé thanh mai đúng là thích giúp đỡ người khác mà.
Cất máy liên lạc đi, Giang Ngôn Triệt thầm than thở một lát rồi lại lén nhìn Thích Hòa Âm.
Sắc mặt của cô gái vẫn lạnh lùng, bình thản như thường lệ.
Tuy nhiên, ánh mắt nhìn anh lúc này, dường như có thêm một chút… Thương hại?
…
Môn học chuyên ngành kéo dài hai tiếng trôi qua nhanh chóng.
Giáo viên giảng bài kiểm soát nhịp độ giảng giải đề thi rất tốt, vừa kết thúc câu hỏi cuối cùng thì chuông báo tan học vang lên.
Các môn học chuyên ngành Mô phỏng học của năm ba khá ít, kết thúc tiết học này, toàn bộ chương trình học ngày hôm nay coi như đã hoàn tất.
Trong phòng học nhanh chóng vang lên một loạt tiếng động thu dọn sách vở và kéo lê bàn ghế, có không ít người vừa trao đổi điểm số của bài thi hôm nay vừa cười đùa bàn tán xem một lát nữa nên đi đâu chơi, lần lượt đứng dậy đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng học ngoại trừ một vài học sinh được tuyển chọn đặc biệt vẫn đang cắm cúi tự học, những người khác đã ra về gần hết.
Thích Hòa Âm cũng thu dọn xong ba lô, cô cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, phát hiện đã 11 giờ rưỡi rồi, vì vậy quyết định đến nhà ăn của trường ăn trước.
“Cậu đi liền luôn sao?” Một giọng nói thoáng chút lưu luyến vang lên từ bên cạnh.
Thích Hòa Âm quay đầu lại, phát hiện Giang Ngôn Triệt vẫn còn ngồi yên tại chỗ, không có ý định rời đi.
Bài thi và vài tờ giấy nháp được trải ra lộn xộn khắp mặt bàn, anh nghiêng đầu, một tay chống cằm, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào cô: “Có thể dạy tớ thêm lần nữa được không?”
Cô nghĩ một lát, lắc đầu, nói thẳng: “Không được, gần đến giờ ăn trưa rồi.”
Cô vẫn đang trong quá trình hồi phục, phải ăn uống đúng giờ.
Giang Ngôn Triệt: “…Vậy tớ mời cậu ăn cơm nhé? Coi như là báo đáp cậu đã giúp tớ trong lớp.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Thích Hòa Âm đứng dậy, giọng nói bình thản: “Nếu cậu có gì thắc mắc, cứ việc hỏi tớ qua máy liên lạc, nhưng tốt nhất là trước 9 giờ tối.”
Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng học.
Giang Ngôn Triệt nhìn theo bóng dáng cô khuất dần ở cửa, ánh mắt thâm trầm.
“Bé thanh mai quả là một người đặc biệt.” Anh bỗng cười khẽ.
“Nhưng mà… Sự xuất hiện của hôm nay mình có gì sai sao? Sao cứ có cảm giác cậu ấy tránh mình như tránh tà vậy…”
Giang Ngôn Triệt đưa tay sờ cằm, thật sự nghĩ mãi vẫn không ra, đành thoải mái ngả người ra sau, đưa tay gõ gõ lên bàn học phía sau.