Editor: L’espoir
*
Sự khoan dung dành cho tính cách tệ của Thương Văn Trạch đã là một ngoại lệ do cô nể tình tình bạn từ nhỏ quen biết nhau nhiều năm giữa họ.
Còn về một vài người mà trước đây Thích Hòa Âm chưa từng giao thiệp, cô cảm thấy tốt nhất là không nên đến gần.
…Chắc chắn không sai vào đâu được, y như miêu tả trong sách, rất tệ.
Giang Ngôn Triệt: “…”
Không biết vì sao, ánh mắt thiếu nữ trước mặt nhìn anh lại tối sầm, mang thái độ hờ hững và soi kỹ, giống như một quan tòa có thể nhìn thấu lòng người, khiến anh không hiểu lại cảm thấy hơi rùng mình.
Sao cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, trên mặt anh có sâu ư?
Giang Ngôn Triệt vô thức đưa tay sờ mặt, nhưng không phát hiện thấy điều gì bất thường.
Anh im lặng một lát, rồi lại nở nụ cười trên mặt, thử hỏi lại: “… Chào cậu?”
“Chào cậu.” Thích Hòa Âm gật đầu với anh, giọng điệu không nóng không lạnh, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vào cuốn sách giáo khoa mở trên bàn.
Dáng vẻ từ chối người khác đến gần.
Nhưng Giang Ngôn Triệt không bỏ cuộc, anh tiếp tục cười nói một cách vui vẻ: “Bạn Thích à, tớ cố tình đến đây để ngồi cạnh cậu đấy. Tớ thực sự rất muốn làm quen với cậu, cậu có thể cho tớ số liên lạc của cậu không?”
Nói xong anh lấy máy liên lạc ra: “Hay là cậu có xài CONT? Chúng ta theo dõi nhau nhé?”
Thích Hòa Âm khó hiểu liếc nhìn anh: “Khỏi đâu.”
Giang Ngôn Triệt: “…”
Trả lời dứt khoát thật!
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Giang Ngôn Triệt bị từ chối thẳng thừng như vậy, cũng là lần đầu tiên có người dám từ chối anh.
Tiếng nói chuyện trong lớp học nhỏ đi rất nhiều, trong chốc lát, dường như ánh nhìn của mọi người đều lặng lẽ hướng về phía này.
Nỗi khát vọng chiến thắng bắt đầu bùng cháy trong lòng, Giang Ngôn Triệt tươi cười, tiếp tục nói: “Bạn Thích à, tớ không có ý gì khác đâu, chỉ đơn giản là tớ muốn kết bạn với cậu thôi… Tớ đã biết tên cậu từ trước rồi, mặc dù cậu chưa từng gặp tớ, nhưng chắc cậu biết cha tớ ha. Ông ấy tên là Giang Cẩm, là một độc giả trung thành của mẹ cậu đấy, ông ấy từng đến thăm nhà cậu rồi… Lúc nào cha tớ cũng nói rằng cậu là cô gái thông minh nhất mà ông ấy từng gặp, vì vậy tớ vẫn luôn rất tò mò…”
Giang Ngôn Triệt vừa nói vừa liếc nhìn Thích Hòa Âm, thấy sắc mặt cô vẫn không đổi, anh nghiến chặt răng, gắng gượng nói tiếp: “Ha ha ha, hơn nữa nói ra cũng trùng hợp thật, cậu quen biết anh Trạch, tớ cũng là bạn của anh Trạch đây, anh ấy thường xuyên nhắc đến cậu trước mặt bọn tớ đấy!”
… Xạo ke! Anh Trạch là một tên siêu ích kỷ, bá đạo, bảo vệ đồ ăn của mình còn hơn giữ của báu, chưa từng đề cập cô với họ lần nào!
Không ngờ cuối cùng vẫn phải lôi Thương Văn Trạch ra nói, Giang Ngôn Triệt vừa oán trách trong lòng vừa tiếp tục âm thầm quan sát sắc mặt của Thích Hòa Âm, nhưng phát hiện cô vẫn thờ ơ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Lúc này anh thực sự có chút bất lực, không ngờ anh đã lôi cả gia thế của mình, mối quan hệ cá nhân giữa cha mình và mẹ cô, thậm chí cả tình bạn giữa mình với Thương Văn Trạch ra luôn rồi, đối phương vẫn không hề quan tâm tới.
Hóa ra bé thanh mai của anh Trạch lại thuộc tuýp người này…
Nếu là người bình thường, nghe thấy hai chữ “nhà họ Giang”, lẽ ra đã nịnh bợ vội rồi ấy chứ!
Im lặng một lát, Giang Ngôn Triệt đột nhiên nheo mắt lại, giọng điệu hung ác nói: “Này, cô gái, đưa mã liên lạc của cô cho tôi ngay.”
Thích Hòa Âm: “…”
Mới thế đã hiện nguyên hình rồi sao.
Cô hơi mở miệng vừa định nói chuyện, chợt thấy chàng trai lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt xanh thẳm sáng long lanh chớp chớp liên hồi, làm ra vẻ mặt đáng thương, chắp tay trước mặt cô xin: “Xin cậu mà!”
Thích Hòa Âm: “?”
… Người này rốt cuộc là loài tắc kè hoa gì vậy?
*