Xung quanh tiếng người ồn ào, tiếng bước chân rộn ràng hòa lẫn với những âm thanh náo nhiệt, Thích Hòa Âm vừa mới ngủ không lâu đã bị đánh thức.
Cô mở mắt, đồng tử màu nâu vàng khẽ run rẩy dưới hàng mi, nhìn về phía trước với vẻ mê mang.
Đầu tiên là những bóng dáng cao lớn, im lặng như núi của mấy vệ sĩ đứng trước mặt. Ngay sau đó, từ khe hở giữa các vị trí, Thích Hòa Âm mơ hồ nhìn thấy những cái đầu chen chúc, cùng với những khẩu súng dài, súng ngắn mà họ đang cầm.
Đèn flash từ đủ loại máy ảnh lóe lên nhấp nháy dày đặc trong bãi đậu xe, chiếu sáng không gian vốn có chút âm u gần như sáng như ban ngày.
… Chuyện gì thế?
Thích Hòa Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía cô y tá đi cùng, thấy cô ấy đang cầm máy liên lạc, thần sắc hơi lo lắng miêu tả tình hình hiện trường với đầu dây bên kia:
“Ừm, đúng vậy, sếp Thích, chúng tôi đã đưa cô Thích ra ngoài rồi.”
“Hiện giờ bãi đậu xe có rất nhiều người, đường đi bị chặn rồi, chúng tôi tạm thời không lên xe được.”
“… Vâng, tôi hiểu rồi sếp Thích. Chúng tôi sẽ chú ý đến sự an toàn của cô Thích, tránh xảy ra giẫm đạp và xô đẩy.”
Đặt máy liên lạc xuống, cô ấy nở một nụ cười an ủi với Thích Hòa Âm: “Cô Thích, chúng ta ở đây đợi một lát nha, sếp Thích và những người khác sẽ đến nhanh thôi.”
Sếp Thích trong miệng cô y tá là chị gái ruột của Thích Hòa Âm, Thích Duyệt. Chị ấy lớn hơn Thích Hòa Âm gần mười tuổi, hiện tại đã tự lập kinh doanh riêng, thành lập công ty.
Thích Hòa Âm gật đầu không phản đối gì. Cô nhìn đám đông cách đó không xa, có chút nghi ngờ hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Cô y tá do dự một lát: “… Sếp Thích nói những người này đều là truyền thông giải trí, xuất hiện ở đây có lẽ là để theo đuổi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn?” Thích Hòa Âm hiểu ra: “Ý là họ đang đợi minh tinh nào hay sao?”
“Chắc là vậy.” Cô y tá lắc đầu bất lực, nhỏ giọng nói: “Đúng là một đám truyền thông vô lương tâm, đuổi theo tới tận dưới hầm luôn…”
“Sân bay hàng không Svarog làm an ninh kiểu gì thế không biết? Phóng viên lẻn tới bãi đậu xe VIP hết rồi, làm sao mà đảm bảo quyền riêng tư của khách hàng chứ!”
“Tôi muốn khiếu nại đám truyền thông các người lên tòa thị chính!”
“Không ra được nữa! Đường bị chặn kín hết cả rồi!”
Cách đó không xa, những vị khách VIP khác trong bãi đậu xe cũng theo đó mà cũng bắt đầu phàn nàn.
Chờ thêm khoảng năm phút nữa, giữa những tiếng ồn ào ngày càng dữ dội xung quanh, Thích Hòa Âm như cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao ráo bước ra từ một lối đi VIP khác không xa.
Dưới sự vây quanh của mấy chục vệ sĩ, người đó đi nhanh về phía đầu đám đông đang tập trung bên này.
Đập vào tầm mắt đầu tiên là một màu đỏ cực kỳ tùy tiện.
Người đàn ông bước nhanh tới có mái tóc đỏ rực, hai bên mai tóc bay phất phơ theo kiểu tóc bob ngắn ngang vai. Những sợi tóc mái lưa thưa rũ xuống trước trán, dù màu đỏ đã cực kỳ nổi bật rồi nhưng vẫn không át nổi khuôn mặt càng thêm rực rỡ, kiều diễm dưới tóc mái ấy.
Đôi mắt mang dị sắc đặc biệt, một đen một đỏ, phía dưới đồng tử đỏ được điểm xuyết bởi một nốt ruồi lệ màu hồng nhạt, mắt mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, toàn bộ khuôn mặt từ xa nhìn lại nổi bật tựa như một tác phẩm hội họa hoa lệ.
Đây là lần đầu tiên Thích Hòa Âm muốn dùng hai chữ “kiều diễm” để hình dung một người, mà còn là một người đàn ông.
Gu ăn mặc của người nọ đến còn khoa trương hơn cả vẻ ngoài của anh ta.