Tuyết Hiên biệt viện nhỏ nhắn vẫn miên man đứng đó trong mai viên, tuyết trắng thanh nhã như chính cái tên ai đã khéo léo đặt cho. Sau một tháng xa cách nơi đây vẫn như cũ nhưng Ngâm Tuyết thấy nó sao quá lạ lẫm.Bạch mai hoa đã tàn bích ngọc lá xanh thay chỗ, nắng hạ vàng kim chiếu rọi phiêu bồng nguyệt nha sa rèm nhảy múa trong gió theo điệu nhạc phong linh. Trống vắng không bóng người, Nhược Nhi còn chút việc chưa trở lại nơi đây chỉ còn mình nàng.
Hắn không ở đây, hắn đến rồi đi như cơn gió lốc đến và thay đổi mọi thứ, đi cuốn theo trái tim cùng tâm tư nàng. Chưa bao giờ một người nam nhân có sức ảnh hưởng lớn như thế đối với nàng. Theo lý thuyết có phải nàng đã yêu? Tình yêu là phải đau đớn vậy sao? Bao nhiêu thi sĩ ca ngợi tình yêu tuyệt mĩ khiến cho bao kẻ ngu ngốc bước chân sa biển tình để đau khổ, trái tim đau đớn ngàn mảnh vì một chữ tình. Thế nhưng tình yêu là trò chơi khăm của thượng đế, khi nó đến không cách nào chối bỏ, khi nó đi không cách nào níu giữ.
“Hỏi thế gian tình là gì?……”
………………………………….
Một câu của Lý Mạc Sầu trong tiểu thuyết Kim Dung có lẽ đại diện đúng cho tâm trạng Ngâm Tuyết lúc này. Băn Khoăn, sợ hãi, nhớ nhung một chữ tình nhưng không hiểu tình là thứ gì.
“Cổ Ngự Long ngươi ở đâu? Ra đây cho ta, ta muốn gặp ngươi…….gặp ngươi….” Hai chữ cuối hoà cùng tiếng nấc nghẹn. Ngâm Tuyết nghẹn ngào oà khóc, lớp mặt nạ kiên cường trôi theo dòng lệ. Cổ họng đắng ngắt muốn kêu một cái tên nhưng không thể, vì có cố gắng kêu gọi đến đâu có thể cũng chỉ là vô vọng.” Lời nam nhân không nên tin” mẹ nàng đã dặn dò khi nàng bước chân khỏi nhà bắt đầu ra ngoài tự lập.Ngâm Tuyết biết mẹ nàng nói đúng nhưng sao nàng vẫn muốn tin lời hắn. Tin hắn ôn nhu, tin hắn tình, tin hắn thành thật nhưng trực giác của một người phụ nữ cho nàng biết hắn không như thế đằng sau đó hắn còn một mặt tối. Cũng như nàng trong tim luôn có một khoảng tối, nơi nàng dấu kín những đau đớn con tim không còn trinh nguyên bởi mối tình đầu sớm nở chóng tàn, liệu nàng còn xứng đáng với hắn?
Dòng lệ ươn ướt lưu trên má bất giác được vật gì đó ấm nóng quét sạch, hơi thở mạnh mẽ phả vào hong khô châu lệ. Đôi mắt màu mật ong trong suốt thông minh chăm chú nhìn Ngâm Tuyết.
“Bạch Nhi?” Ngâm Tuyết ngước nhìn con bạch lang đang đưa cái lưỡi nóng hổi liếm mặt nàng như đang an ủi. Cảm giác nhột nhạt khiến nàng khẽ bật cười ôm lấy cổ con sói, vùi mặt vào lớp lông dài mịn tìm hơi ấm.
“Bạch Nhi? ngươi ở đây thế chủ nhân của ngươi đâu?”
Con sói chỉ ư ử rên lên một tiếng rồi tiếp tục liếm mặt Ngâm Tuyết.
“A, Bạch Nhi ngừng lại nhột quá. Ngươi là con sói háo sắc không được liếm mặt ta nữa…. ngừng Bạch Nhi…. đúng là chủ nào tớ nấy háo sắc như nhau”
“Bạch Nhi đủ rồi” âm thanh đầy uy quyền vang lên khiến con thú khựng lại đôi chút liếc nhìn kẻ mới đến, rồi ngúng ngẩy vẻ không cam tâm tránh sang một bên.
“Hoả Diễm? huynh ….huynh lại đến làm gì?” Ngâm Tuyết có chút sợ hãi không biết hắn theo nàng đến đây có mục đích gì không phải giết người diệt khẩu chứ.
“Ta đến đây…. có chuyện muốn nói”
“Chuyện gì? chuyện lúc nãy coi như ta không thấy gì?” Ngâm Tuyết hai tay bắt chéo trước ngực thành thật thề thốt.
“Không phải chuyện đó, chuyện của chúng ta” Hoả Diễm ngữ khí có phần hơi bực tức trước cái bản mặt chậm tiêu của Ngâm Tuyết.
“Chúng ta còn chuyện gì để nói sao?….. A, chuyện của chúng ta không phải là….?”
“Đúng là chuyện đó” Hoả Diễm có chút vui mừng vì dường như nàng đã hiểu ra.
“Cái này… cái này, Hoả Diễm ca ta nói huynh nghe.Tuy huynh thích nam nhân không phải chuyện xấu, ta cũng không kì thị chuyện tình nam nam nhưng có lẽ ta không phải đối tượng thích hợp với huynh. Mặc dù ta cũng thích mĩ nam như huynh nhưng ta không phải dạng như huynh…… ta…ta có thể nói giống như tỉ muội với huynh thì đúng hơn….” Ngâm Tuyết thao thao bất tuyệt nói không để ý đến vẻ mặt thay đổi đủ màu sắc như cầu vồng của Hoả Diễm. Hắn làm gì khiến nàng nghĩ hắn thích nam nhân cơ chứ, hắn có điểm nào giống cái dạng tình yêu nam nam trong lời nàng nói. (tác giả: không phải tại huynh đâu Diễm ca, do có kẻ gieo rắc mầm mống đen tối vào đầu Tuyết tỉ á.Diễm: tên nào? ta giết. Lạc Tuyết: cao bay xa chạy…)
A thật hết cách, có trách thì trách ông trời cho hắn phải lòng con người kì quái như nàng. Không quan hệ nàng kì quái cũng rất đáng yêu a.Tranh thủ trêu nàng một chút cũng vui (tác giả >0<).
“Sao hai chúng ta lại không hợp? ta thấy rất hợp đó chứ” Hoả Diễm tà nghễ áp sát, như chớp giật ôm chầm Đông Phương giáo chủ vào lòng.
“Ách chuyện này rất khó nói? thực sự là không hợp…” phải là sao đây không lẽ nói ta là nữ nhân, nhưng nói ra liệu hắn có tức giận mà giết phăng đi không.
“Rất hợp… giáo chủ da dẻ mịn màng, môi hoa đỏ hồng thật hấp dẫn. Đúng là cực phẩm a” Hoả Diễm khép chặt vòng vây không cho Ngâm Tuyết dãy giụa,không an phận cắn cắn vào vành tai trắng nõn, cảm nhận cơ thể nàng run rẩy thật mê người.
“Cái tên sắc quỷ nhà ngươi buông ta ra, ta không thích ngươi. Có ai cứu ta với………”
“Ngoan nào” Hoả Diễm tăng thêm lực đạo ép sát vào cơ thể nhuyễn mịn.
“Khôn..g…. ta không muốn thả ta ra.Cổ Ngự Long cứu ta, ngươi chết giẫm ở đâu rồi mau ra đây cứu ta….” Ngâm Tuyết tuyệt vọng không ngừng dãy giụa khỏi ma chảo của Hoả Diễm đang xông loạn trên mình. Lúc này duy nhất hình ảnh của Cổ Ngự Long hiện lên trong tâm nàng chỉ có hắn mới được phép chạm vào nàng, mọi nam nhân khác đều là ghê tởm.(tác giả: wao Tuyết tỉ bị bệnh rồi từ mê trai chuyển sang mọi nam nhân đều ghê tởm á á á trời xập…)
“Cổ Ngự Long và ta nàng thích ai hơn?” Động tác chậm lại, Hoả Diễm thâm sâu lãnh lệ tròng mắt nhìn xoáy vào nàng, nỉ non đầy hi vọng.
“Ta …ta..ta không biết” chết tiệt thật sao lúc nàng lại do dự, tất nhiên là thích Cổ Ngự Long hơn rồi.
“Nói” Hoả Diễm ra lệnh
“Cổ Ngự Long”
“Nếu một ngày Cổ Ngự Long biến thành ta, nàng có còn thích hắn không?”
“Đã thích là thích hết không cần biết như thế nào” Ngâm Tuyết bỗng chốc kiên quyết khẳng định, khiến ánh mắt lãnh lệ của người đối diện chợt nhu hoà xuống, băng giá chầm chậm tan chảy.
“Tuyết Nhi ta yêu nàng….” Hoả Diễm ôn nhu thì thầm khẽ áp môi lên cánh anh đào ươn ướt đầy quyến rũ của nàng. Cẩn thận nâng niu hưởng thụ như một thứ trân phẩm vô giá. Bỗng một tia nhói đau truyền đến, vị mằn mặn tanh nồng lan trong khoang miệng.
“Ngươi là tên hỗn đản , sắc quỷ mau thả ta ra” tranh thủ lúc Hoả Diễm đau đớn tách môi ra, Ngâm Tuyết liều mạng dãy giụa lần nữa.
“Tuyết Nhi, ngoan nghe ta nói…”
“Không muốn nghe.. thả ra…aaaa” Ngâm Tuyết thực sự lên cơn điên.
“Tuyết Nhi” Hoả Diễm rống to bất giác lôi khéo Ngâm Tuyết đang khóc nháo trước mặt hồi thần.
“Nghe ta, ta là Cổ Ngự Long đây”
“Ngươi nói láo, Cổ Ngự Long mau đến cứu ta ….aaaaaaa” Ngâm Tuyết vẫn dãy đành đạch la hét như con nít đòi kẹo.
“Tuyết Nhi…nhìn.” Hoả Diễm một tay buông tha Ngâm Tuyết đang vặn vẹo, đưa lên nhấc tấm mặt nạ lông chim ra khỏi mặt để lộ từng đường nét tuấn mĩ quen thuộc mơn man xoa nhẹ Ngâm Tuyết tâm.
“Long là ngươi?” Ngâm Tuyết đưa cánh tay vô lực lên vuốt ve khuôn mặt nàng đã muốn nhìn thấy biết mấy.Đã bao lần tim đau nhói khi nghĩ đến gương mặt này, là hắn, hắn là Hoả Diễm, Hoả Diễm là hắn. Nàng thật ngu ngốc không nhận ra bờ vai ấy, đôi mắt ấy, khuôn ngực ấm áp thoang thoảng mùi đàn hương……
Nhưng khoan, là hắn giấu nàng, Ngâm Tuyết nàng không có gì sai.Là tên Cổ Ngự Long đáng chết này sai. Dám lừa cô nãi nải chịu chết đi.
“Cổ Ngự Long, tên hỗn đản kia sao giám lừa bà cô nhà ngươi hả” Đến lượt Ngâm Tuyết giận dữ rống to.
“ Tuyết Nhi tại nàng không hỏi…”Cổ Ngự Long bị lép vế đáng thương nói.
“Không hỏi thì ngươi không nói à”
“Thì không phải bây giờ đã nói rồi sao”
“Ta ghét nhất là sự lừa dối”
“Ta biết lỗi rồi bảo bối, tha cho ta lần này đi. Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa” Cổ Ngự Long cười nịnh hót ôm Ngâm Tuyết tiếp vào ngực vỗ về.
“Ngươi hứa”
“Ta thề từ nay nếu còn lừa nàng nửa câu sẽ bị trời tru….”
“Ngươi không cần thề độc như thế… ngươi bị trời tru đất diệt ta biết làm sao.Chỉ cần để ta diệt ngươi là đủ” Ngâm Tuyết nũng nịu đưa tay lên che miệng Cổ Ngự Long không cho hắn nói gở.
“Ân, Tuyết Nhi ta yêu ngươi” lần đầu tiên thấy nàng làm nũng hắn có chút kinh ngạc, hoá ra Tuyết Nhi của hắn còn đáng yêu hơn hắn tưởng. Mị nhãn như tơ Cổ Ngự Long chăm chú nhìn Ngâm Tuyết sắc mặt phiến hồng đầu tóc lăng loạn nhưng còn đẹp hơn cả Tây Thi. Hắn thật muốn ăn nàng quá, nên ăn theo kiểu luộc hay chiên đây nhỉ? Có lẽ ăn tươi là ngon nhất, nhưng như vậy sẽ uổng phí thôi để hầm nhừ từ từ ăn vậy.(tác giả: Tuyết tỉ đáng thương bị Long ca nhìn thành gà….)
Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười gian tà, đưa đầu lưỡi ấm nóng lướt qua lòng bàn tay nàng đang che trên miệng hắn. Háháhá… nàng đang run rẩy kìa đáng yêuuu… quá.
“Nương ta nói, lời nam nhân không thể tin” Ngâm Tuyết xấu hổ muốn chết tận lực rút tay ra khỏi sự chế trụ của Cổ Ngự Long.
“Ai nói ta là nam nhân, ta là người yêu mà nàng thôi….” Cổ Ngự Long mị nhãn nồng nàn tề soát vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn. Không biết tự bao giờ hình bóng ấy đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm tư hắn .(tác giả: ta tưởng Long ca nói ta là Gay chứ….)
“Ta có thể tin sao?”
“Có thể, dù sau này chuyện gì xảy ra chỉ cần nàng tin ta là đủ. Không phải với tư cách là một nam nhân, mà là một người dành trọn trái tim cho nàng.”
“Cổ Ngự Long ngươi là tên đáng ghét” Ngâm Tuyết cười ngọt ngào,một cái chạm nhẹ vào bạc môi hắn khiêu khích và một chút chống cự khơi gợi toàn bộ nhiệt tình vốn đã không yên phận.
“Tuyết Nhi” nhẹ như gió thoảng hắn gọi tên nàng chan chứa toàn bộ tâm tư cùng khát khao. Hắn tham lam hưởng thụ cánh môi thơm ngọt. Cái lưỡi điêu luyện ướt át khéo léo tách mở rào cản trắng ngà ngăn cách từng bước một lấn sâu cùng dây dưa. Hắn muốn thu bằng hết thứ mật dịch thơm ngọt nồng nàn quyến rũ như hoa anh túc mê hoặc không dứt.
“Long… đừng chỗ này không thích hợp…” Ngâm Tuyết suyễn khí đứt đoạn nói.
“Có ai đâu chứ.Bạch Nhi không phải là người nàng mắc cỡ cái gì?” Cổ Ngự Long tiếp tục hung hăng chiếm lấy môi nàng.
“Long ngươi hôn thật điêu luyện….”
“Ân”
“Trước ta có phải ngươi đã từng tập luyện rất nhiều..”
“Có chút chút”
“Là bao nhiêu?” Ngữ khí Ngâm Tuyết đột ngột đanh lại, tách ra khỏi dây dưa cùng hắn.
“Không nhớ rõ” Cổ Ngự Long ánh mắt thâm tuý ánh cười nhìn vẻ mặt giận dỗi của nàng.”A Tuyết Nhi nàng có ngửi thấy mùi giấm đâu đây không?”
“Không chuẩn gọi ta là Tuyết Nhi. Ngươi cũng gọi Lạc Tuyết là Tuyết Nhi khi gần gũi hắn phải không? Thôi quên đi đó là quá khứ, nhưng sau này ngươi là người của ta không được hái hoa bắt bướm khắp nơi nữa. Để ta mà nghe được phong thanh gì thì Cổ Ngự Long ngươi chờ chết đi” Ngâm Tuyết cao giọng nói, nhưng bất giác nghĩ đến mình cũng có quá khứ nên lại thở dài hạ giọng.
“Khoan …..” Cổ Ngự Long cau mày như thanh sơn.
“Gì?”
“Ta và Lạc Tuyết có liên quan gì?”
“Không phải hắn và mấy người kia là ấy ấy của ngươi sao?”
“Ai nói với nàng..”
“Lạc Tuyết hắn…. từng nói ôm ta không có cảm giác tốt như ôm đại hộ pháp”
“Hắn đã ôm nàng?” Cổ Ngự Long thoáng chốc lại trở về bộ dạng băng lãnh của Hoả Diễm, u quang lãnh lệ một lần nữa ánh lên sát khí.
“Cũng không phải là ôm chỉ lúc ta bị phong hàn mượn hắn làm lò lửa một chút….” Ngâm Tuyết lấm la lấm lét nhìn hắn.Không ngờ cái tên biến thái này cũng ghen, Lạc Tuyết a xin lỗi…..