Ông ta trầm ngâm một lúc: "Đưa người đến Trừng Giới Đường, mời các trưởng lão phán quyết."
Trừng Giới Đường là nơi Thẩm gia dùng để thẩm vấn và trừng phạt những kẻ phạm lỗi, nằm ở nơi sâu nhất của nội viện Thẩm gia, ngày thường do một vài trưởng lão đức cao vọng trọng phụ trách.
Lúc này Trừng Giới Đường rất náo nhiệt, không ít người Thẩm gia nghe tin liền rất tò mò, kéo nhau đến.
Thẩm Dao Chu đứng giữa Trừng Giới Đường, thái độ rất bình tĩnh.
Lang trung được mấy trưởng lão vây quanh, đang bắt mạch, lại gỡ băng gạc trên cổ Lăng Tân Nguyệt ra quan sát kỹ, mũi khâu trên vết thương đều đặn và khéo léo, nếu không phải khâu trên da người thì cũng có thể khen là mũi khâu đẹp.
Đại trưởng lão tính tình nóng nảy, hỏi: "Rốt cuộc người thế nào rồi?"
Lang trung ngày thường chỉ khám bệnh cho tiểu tư và nha hoàn, đối với tu sĩ như đại trưởng lão rất sợ hãi, vội vàng nói: "Bệnh nhân ngoài việc khí huyết hơi kém thì không có gì đáng ngại."
Mấy trưởng lão nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Ngay cả tu sĩ bị đâm thủng cổ cũng chưa chắc có thể sống sót, huống chi là một người phàm!
Nhưng Trương Quý thề thốt ông ta đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Dao Chu cắt cổ Lăng Tân Nguyệt, sau đó dùng kim chỉ khâu lại.
Điều này quả thực quá kinh thiên động địa!
Một trưởng lão cau mày nói: "Pháp môn kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là đi vào tà đạo, học theo quỷ tu sao..."
Quỷ tu âm tà tàn nhẫn, ai nghe thấy cũng phải biến sắc.
Một trưởng lão khác phản bác: "Quỷ tu âm lãnh đáng sợ, toàn thân tỏa ra oán khí, nào giống khí tức của nàng sạch sẽ như vậy, huống chi quỷ tu sao có thể cứu người?"
Câu nói cuối cùng khiến mọi người đều im lặng.
Lăng Tân Nguyệt vừa tỉnh lại, tuy còn hơi yếu nhưng thần trí đã tỉnh táo, hồn phách không bị tổn hại.
Đại trưởng lão vuốt cằm, cũng do dự không quyết.
Đúng lúc này, đám người bên ngoài Trừng Giới Đường truyền đến vài tiếng xôn xao, sau đó im lặng như tờ, xoẹt một tiếng nhường ra một lối đi, người đến đi vào Trừng Giới Đường, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống vài độ.
Hắn mặc trường sam màu trăng nhạt, trong lòng bàn tay nắm một chiếc quạt xếp khép lại, tựa như công tử nhà giàu nho nhã bước ra từ bức họa cổ, hắn tuấn tú xinh đẹp nhưng từ cằm đến cổ lại có một vết bỏng lớn dữ tợn, đối lập với làn da trắng nõn càng thêm phần kinh tâm động phách.
Hắn chính là lục công tử Thẩm gia Thẩm Túy An, nghe nói tu vi của hắn rất cao nhưng tính tình cổ quái, thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự ngang ngược không kém gì ma tu.
Đại trưởng lão cau mày: "Lục công tử, sao ngươi lại đến đây?"
Thẩm Túy An cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe nói nhà có chuyện lớn, có người bị đâm thủng cổ bằng trâm đồng mà không chết?"
Đại trưởng lão không biết hắn có ý gì, đành kể lại mọi chuyện.
Thẩm Túy An nhìn về phía Thẩm Dao Chu, thấy đối phương không hề né tránh còn nhìn thẳng vào hắn, không khỏi cau mày: "Là ngươi?"
Thẩm Dao Chu: "Là ta."
Thẩm Túy An: "Quỷ tu ai cũng có thể giết, nhưng nếu là trẻ nhỏ không hiểu chuyện đi vào tà đạo, ngươi thay chúng ta dẫn dụ quỷ tu thực sự ra thì cũng không phải không thể lập công chuộc tội."
Thẩm Dao Chu gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Ngươi nói đúng."
Thẩm Túy An: "?"
"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta?" Thẩm Dao Chu nói: "Ta là y tu mà."