"May mà không bị thương tới căn cơ, bảo vệ được đan điền, không đến mức trở thành một phế nhân." Lăng Tiêu chân nhân thở dài một hơi.
"Sau này tu luyện lại từ đầu là được."
Ôn Huyền lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất, bộ dáng thất thần.
"Là ta hại Ngũ sư muội! Nếu như ta chú ý đến nàng nhiều hơn, nếu như đoán chậm trễ thì sẽ dò xét tu vi của nàng trước, nếu như ta hỏi nàng..."
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng vô dụng! Nếu như Thẩm Tang Nhược bị hắn làm hại đến mất hết tu vi! Thì mấy năm tu luyện sẽ trôi theo dòng nước!
"Nhị sư huynh chớ nói như thế, là do ta, đều do ta muốn lấy máu tim của Ngũ sư tỷ, là lỗi của ta!"
Bạch Mộc Mộc rơi nước mắt, vội vàng bước lên ôm trách nhiệm.
Nhưng trên thực tế, niềm vui sướng trong lòng nàng ta sắp không kìm nén được nữa.
Quả nhiên thu hút sự chú ý của mấy người, khiến cho một trận đau lòng.
"Không trách ngươi, người rõ ràng thực lực của bản thân nhất chính là nàng, là chính nàng không biết chừng mực." Lăng Tiêu chân nhân xoa xoa đầu Bạch Mộc Mộc, ôn nhu nói.
"Sư tỷ của ngươi tính tình chính là như vậy, đánh bạc nổi giận không biết nặng nhẹ." Thẩm Đạo Trần cũng nói.
Lại thở dài, vốn dĩ lão ta coi Thẩm Tang Nhược như một vị tông chủ đời tiếp theo để bồi dưỡng.
Bây giờ...
Sợ là không được.
Lục Thời Khanh đặt Thẩm Tang Nhược lên giường đá, lau tay ghét bỏ.
"Ta thấy nàng cố ý không nói, muốn dùng cái này để chúng ta áy náy, ôi, tâm cơ thâm trầm, quả nhiên không phải thật lòng hối hận và tỉnh ngộ."
Lăng Tiêu chân nhân dùng linh lực nuôi dưỡng Thẩm Tang Nhược, một lát sau, nàng tỉnh lại, chỉ là mắt trần có thể thấy được suy yếu.
"Vừa mới đột phá, sao không báo trước? Giờ phút này tu vi tan hết, đã đạt được mục đích của ngươi?" Lăng Tiêu chân nhân lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Thẩm Tang Nhược cười lạnh một tiếng.
Rõ ràng là không ai để ý đến nàng, giờ phút này ngược lại đẩy trách nhiệm lên người nàng, trách nàng không nói.
May mà trong hai năm này, nàng cũng quen rồi.
"Đệ tử cả gan hỏi sư tôn một câu." Nàng mở miệng, giọng bình tĩnh như không có tình cảm. "Nếu là ta nói, các ngươi có tin không?"
"Hay là cảm thấy ta không nguyện ý để cho sư muội có cái cớ lấy máu trong tim?"
Lăng Tiêu chân nhân há mồm muốn nói nàng ác ý phỉ báng sư tôn, đó là đại bất kính.
Nhưng thấy trong mắt nàng không có lửa nóng, đột nhiên lão ta lại nghĩ đến hai ngày trước Thẩm Tang Nhược cũng đang quỳ gối ở đây.
Nàng kéo ống tay áo của lão ta, đau khổ cầu xin, để lão ta tin tưởng nàng, người đẩy Bạch Mộc Mộc xuống cốc không phải nàng.
Còn yêu cầu bọn họ, điều tra chân tướng sự việc, còn trả lại sự trong sạch cho nàng.
Lúc ấy chỉ có nàng và Bạch Mộc Mộc ở trên vách núi, xung quanh cũng không có người bên ngoài, xưa nay nàng không thành thật, mà Bạch Mộc Mộc nhu thuận hiểu chuyện.
Không phải nàng đẩy, chẳng lẽ là Bạch Mộc Mộc tự mình nhảy xuống?
Lão ta chỉ cảm thấy tính nết của Thẩm Tang Nhược ngang bướng, nên lúc đó mới cho người giam nàng lại.
Lão ta há miệng, nhưng cũng không nói ra, môi mỏng lại mím thành một đường thẳng.
Thẩm Tang Nhược nhìn về phía Lục Thời Khanh, "Còn nữa, ta cũng không khiến cho ai phải áy náy."
"Ta nói là vì báo đáp ơn dạy dỗ của tông môn."