Bắp Cải
Hơi thở của nhóm thực tập sinh chợt cứng lại. Cửa "rắc" một tiếng đóng lại, tiếng bước chân xa dần.
"Thẩm Thanh, à không, huấn luyện viên Thẩm nói vậy, các cậu thấy sao?" Một thực tập sinh hỏi.
Những người khác nhìn nhau. Nghĩ lại, lý do họ có thành kiến với huấn luyện viên Thẩm, thật sự là có nguyên nhân. Là do huấn luyện viên Tư Nguyên luôn bóng gió nhắc đến những bình luận dưới Weibo của huấn luyện viên Thẩm Thanh, họ mới có ấn tượng rằng huấn luyện viên Thẩm Thanh năng lực không tốt.
Sáng nay cũng là anh ta nói, sắp đến buổi công diễn mà huấn luyện viên Thẩm lại đi ra ngoài, còn cảm khái rằng anh ta rời đi ba năm mọi thứ vẫn như cũ nhưng người đã khác…
Trước đó họ vốn đã nghe qua tin đồn về Thẩm Thanh, anh ta lại ám chỉ như vậy ——
"Huấn luyện viên Tư Nguyên chắc không cố ý đâu…"
Phong Tuấn lên tiếng trước. Những người khác không nói gì, không khí nhất thời có chút gượng gạo.
Sử Bân không nhịn được trước tiên: "Tôi mặc kệ anh ta có cố ý hay không, dù sao tôi cũng không thích anh ta."
Cậu ta không thích tất cả những người không có năng lực.
"Hơn nữa…" Sử Bân bổ sung, "Huấn luyện viên Thẩm không giống người như vậy."
Vẻ mặt không cam tâm của cậu ta thành công chọc cười tất cả thành viên trong nhóm: "Sao cậu lại tin tưởng huấn luyện viên Thẩm như vậy?"
Ha ha ha, rõ ràng trước đó người coi thường huấn luyện viên Thẩm nhất chính là cậu ta. Vả mặt có thơm không?!
Thiếu niên tóc đỏ đẩy bọn họ: "Đi đi đi, tôi đâu có tin tưởng anh ta! Tôi chỉ tin tưởng bằng chứng thôi!"
Một cậu trai tóc xanh khác cười hì hì nói: "Nhưng mà huấn luyện viên Thẩm quyến rũ quá, đặc biệt là lúc anh ấy hát, tôi sắp yêu anh ấy luôn rồi. Chẳng trách anh ấy được mệnh danh là giọng hát được Thượng Đế ưu ái!"
"Đồng ý, thật sự không hề khoa trương chút nào a a a a."
"Đúng ha ha ha, anh ấy ngầu quá, đặc biệt là lúc dỗi Sử Bân, tôi không dám thở mạnh luôn! Khí thế thật!"
"Tôi mà có được một phần mười năng lực của anh ấy, ra mắt không thành vấn đề." Mấy thiếu niên trêu đùa nhau. Nhưng trong lòng rốt cuộc có suy nghĩ gì không, thì chưa chắc.
Ở đây có máy quay, Sử Bân dám không kiêng dè là vì có chỗ dựa, cậu ta có lượng fan riêng, cũng có gia thế. Bọn họ thì không được. Có suy nghĩ gì thì cứ để trong lòng là được rồi.
—— Bên này, Thẩm Thanh ra khỏi phòng luyện tập, đóng cửa lại, như có điều suy nghĩ. Sự việc dường như có chút không ổn. Bất kể lý do gì, một học viên cũng có thể khinh thường cậu, điều đó cho thấy ấn tượng mà Thẩm Thanh để lại cho người khác thật sự không tốt.
Cốt truyện trong sách không phải nói cậu bị bắt gian tại trận rồi mới bị cả mạng xã hội ném đá sao? Không đúng, Thẩm Thanh nghĩ, cậu đương nhiên cho rằng danh tiếng của mình sau vụ bắt gian mới trở nên tồi tệ, thực tế cậu hoàn toàn không nghe kỹ tình tiết trước đó.
Khi tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội. Việc Thẩm Thanh bị cả mạng xã hội ném đá cũng có thể là do lượng biến đổi thành chất.
"Hệ Thống, cậu có thể cho tôi lên Weibo không?"
Nhà tư bản lắm tiền nhiều của, thái độ kiên quyết yêu cầu mọi người trong căn cứ ngắt kết nối mạng để tránh bị quấy nhiễu, "mọi người" này bao gồm cả huấn luyện viên.
Hệ Thống đang ở trong đầu vỗ tay bôm bốp khen cậu hát siêu hay, nghe cậu hỏi vậy có chút xấu hổ: "Không được, 007 không có chức năng này!"
"Nhưng ký chủ cậu có thể đi ra ngoài, căn cứ vẫn chưa bị phong tỏa."
"À đúng rồi."
Thẩm Thanh bừng tỉnh ngộ, cầm điện thoại đi ra ngoài. Xem ra SS cũng không thật sự muốn các huấn luyện viên cách ly với thế giới, chỉ là muốn các huấn luyện viên khi ở căn cứ thì làm tròn trách nhiệm của một huấn luyện viên. Lần này Thẩm Thanh đã thấy được bình luận của mình.
Tiếng tăm của cậu không phải là không tốt, mà là thật sự không tốt. Cư dân mạng công nhận, Thẩm Thanh tính tình tệ, không có thực lực, dùng quy tắc ngầm.
Thẩm Thanh: ???
Thật ra trong số các thần tượng gần hai năm nay, thực lực của Thẩm Thanh không tệ, hơn nữa vẫn luôn tiến bộ ổn định. Nhưng tài nguyên của cậu quá tốt, Minh Hiên không thật lòng suy nghĩ cho cậu, cách đối tốt của hắn là tùy ý dồn các loại tài nguyên cho cậu, cũng không suy xét có phù hợp hay không.
Phim bom tấn trăm triệu, cậu đóng vai chính trong đó. Toàn diễn viên thực lực đóng vai phụ cho cậu. Diễn xuất của cậu đương nhiên là tàm tạm. Fan hâm mộ phẫn nộ suýt chút nữa chửi chết cậu.
Vẻ mặt Thẩm Thanh một lời khó nói hết. Danh tiếng của cậu và bạch nguyệt quang chính là hai thái cực.
"Phim bom tấn 1 tỷ cho mày đóng vai phụ, sau lưng không có ai tao ăn ph*n!"
"Thằng này có người chống lưng rồi, quy tắc ngầm thì thôi đi, còn không biết tự lượng sức mình, chế tác lớn như vậy cũng dám nhận."
"Đáng đời, anh trai tao tài năng như vậy mà không nhận được vai diễn nào, chính là vì những kẻ quy tắc ngầm như chúng mày!"
"Không có thực lực còn muốn ra ngoài làm trò, cả đời bị ghét."
"Chống lại Thẩm Thanh, sau này chương trình nào có mày tao đều không xem."
"……"
Thẩm Thanh: "……"
Đầu óc của "tôi" ở thế giới này cũng thật tốt quá đi? Tự hại mình thành ra thế này? Quả thực là một ván bài tốt đánh nát bét. Cậu rõ ràng là ca sĩ, thiên phú bẩm sinh đạt điểm tối đa, nhưng không chịu hát hò đàng hoàng mà lại chạy đi đóng phim.
Chạy đi đóng phim cũng thôi đi, tham gia dự án lớn như vậy trước đó không học hỏi chút nào sao? À cũng đúng, Thẩm Thanh nhớ lại một chút, nói một câu xin lỗi, cậu trách oan bản thân ở thế giới này rồi.
Tài nguyên này thật sự không phải tự cậu muốn, là do tên tổng tài ngốc nghếch Minh Hiên kia một hai bắt cậu đi diễn.
Người đại diện còn nói xem tổng tài đối xử tốt với cậu biết bao… Thẩm Thanh day day trán, xem ra công ty này không thể ở lại được nữa rồi.
"Hệ Thống, tiền bồi thường hợp đồng của tôi là bao nhiêu?"
"Một trăm triệu."
"… Sao nhiều vậy?"
"Lúc đó ngài tự nguyện ký."
Đúng vậy, lúc trước Thẩm Thanh không muốn nợ ân tình của Minh Hiên, nên đã ký một bản hợp đồng rất hà khắc.
"……"
"Vậy tôi còn bao nhiêu tiền? Di sản mẹ để lại cho tôi đâu?"
"Ngài còn 1 triệu 2, còn về di sản, xin nhắc nhở một chút, ngài vẫn chưa đủ 22 tuổi."
Bà Lâm vì phòng ngừa cậu lạm dụng tài sản hoặc không chịu phấn đấu, đã quy định trong thỏa thuận ủy thác rằng, Thẩm Thanh chỉ có thể nhận được quỹ khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học và đủ 22 tuổi, đồng thời mỗi năm sẽ nhận được hai mươi triệu tiền di sản ủy thác.
Trước đó, cậu mỗi năm chỉ có thể nhận được 50 vạn tiền tiêu vặt.
Thẩm Thanh: Vạn lần không ngờ, cậu thế mà còn phải trải qua những ngày tháng nghèo khó một lần nữa… Nhưng vấn đề bây giờ là, cậu phải làm thế nào để kiếm tiền. Ở lại Minh Thanh Giải Trí chắc chắn không được, Minh Hiên trước đó đã có thể vì Tư Nguyên mà chèn ép cậu, sau này càng không nương tay.
Xem ra phải nói chuyện với ban tổ chức chương trình, chỉ có SS mới có khả năng chi trả khoản tiền vi phạm hợp đồng này.
"Thẩm Thanh." Một giọng nói vang lên, nghe qua có chút chói tai. Thẩm Thanh ngẩng đầu, cậu hiện đang đứng cạnh một cây sồi xanh, cây cối um tùm che khuất cậu, người bình thường khó mà phát hiện ra.
Đứng trước mặt cậu là một thanh niên, tóc màu nâu, khí chất ôn hòa, nhìn qua toàn là vẻ thư sinh, không hề có chút tính công kích nào, chỉ là lúc này đuôi mắt hơi đỏ lên, như vừa trải qua chuyện gì đó tồi tệ.
Tư Nguyên: "Thẩm Thanh, cậu đứng đây làm gì?"
Thẩm Thanh nhớ ra đây là ai, cậu cất điện thoại vào túi: "Không có gì, lướt Weibo một chút. Cậu đi đâu vậy?"
Tư Nguyên cùng cậu đi vào trong, bước chân thong thả: "Đi thăm A Hiên."
Cậu ta nhớ ra điều gì đó: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi và A Hiên không có gì cả, chỉ là chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tối qua lại nghe nói anh ấy uống rượu say, nên mới đến xem thử."
"Tôi vẫn luôn hy vọng anh ấy đừng chờ tôi nữa, cậu có thể thay tôi ở bên cạnh anh ấy, bạn bè chúng tôi ai cũng rất vui."
"Ọe."
Cậu chưa từng đọc cuốn sách này, hai cô gái ngồi cạnh chỉ nói Minh Hiên ngu ngốc, cậu không biết bạch nguyệt quang trong sách này rốt cuộc tốt hay xấu, chỉ dựa vào kinh nghiệm phán đoán… thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Nhưng bây giờ cậu chắc chắn, cậu không thích giọng điệu của cậu ta.
Thẩm Thanh xua tay: "Xin lỗi, tự dưng có chút buồn nôn."
Vẻ mặt cậu kiểu 'cậu nói ghê quá nhưng tôi ngại nói', giọng điệu không hề nóng nảy: "Tôi có phải ai của các người đâu, chuyện của các người không cần nói với tôi. Các người một người còn lo lắng cho đối phương, một người thì nhớ nhung sâu đậm, quả là tuyệt phối. Vậy, tôi chúc các người trăm năm hòa hợp được không?"
Nhưng đừng đi làm hại người khác nữa.
Sắc mặt cậu ta thoáng chút méo mó. "Cậu!"
Cậu ta còn muốn nói nữa, lúc này hai người đã đi vào căn cứ, Thẩm Thanh nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái. Chân cậu ta mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
Thẩm Thanh: "Đã thế này rồi còn giả vờ gì nữa?"
Thuốc của Minh Hiên đã phát tác cả đêm, e là củi khô bén lửa rồi nhỉ? Mùi trên người anh ta đã bay xa tám trăm dặm, may mà anh ta vẫn còn có thể mặt không đổi sắc nói những lời đó với bạn trai của người khác. Thẩm Thanh lười dây dưa với cậu ta. Đều là đàn ông cả, dây dưa làm gì cho mệt, làm tới không phải xong chuyện sao.
Tư Nguyên đang quỳ trên đất, sắc mặt lập tức vặn vẹo!
A a a a a!!
"……"
Hệ Thống: "Ký chủ, sắc mặt hắn ta méo mó quá, như muốn giết cậu vậy!"