Tỷ. Ban Hằng lo âu đi đến trước mặt Ban Họa: Ta đi cùng tỷ.
Bệ hạ không triệu kiến, đệ đi cùng có thể làm gì, góp nhân số à? Ban Họa ngồi trước gương đồng vẽ lông mày, tô lông mày đến càng thêm ngọt ngào nhu thuận hơn: Bây giờ tình thế trong cung không rõ, đệ ở ngoài cung ta còn có thể yên tâm.
Nhưng ta không yên lòng. Ban Hằng ngồi bên cạnh bàn, nhíu mày nói: Nhị Hoàng Tử và tỷ luôn không hợp nhau, nếu hắn từ đó cản trở, làm tỷ chịu khổ thì làm sao bây giờ?
Bây giờ hắn chỉ là Hoàng Tử. Ban Họa kéo lông mày: Nếu hắn muốn xử trí ta, phải chờ ngày hắn leo lên hoàng vị lại nói.
Không phải tỷ nói Nhị Hoàng Tử tương đối ngu xuẩn sao. Trong lòng Ban Hằng lo sợ bất an: Người có đầu óc tương đối đơn giản, làm việc thường hay bất chấp hậu quả.
Hắn không có đầu óc, chẳng lẽ ta rất có đầu óc ư? Ban Họa tô má hồng, miệng điểm son, ngay cả giữa lông mày cũng vẽ một đóa hoa nhỏ. Trong lúc hiếu kỳ vốn không nên ăn mặc như thế, nhưng nàng hiểu bản tính bệ hạ, chỉ có ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp hơn, mới có thể thu được hảo cảm của ông.
Trong cung là địa bàn của Nhị Hoàng Tử, ta lo lắng tỷ chịu thiệt thòi. Ban Hằng suy nghĩ: Nếu không, tỷ đừng đi.
Chớ ngu dại. Ban Họa đứng người lên: Lúc này không đi, đến lúc đó không phải Nhị Hoàng Tử ức hiếp chúng ta nhà, mà là bệ hạ ức hiếp một nhà chúng ta đấy.
Ban Hằng nghe vậy trầm mặc xuống, hắn biết tỷ tỷ nói đúng, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến tình huống trong cung hiện tại, hắn không cách nào an tâm.
Cuối cùng Ban Họa và Ban Hoài tiến cung, bên trong cửa cung sớm có nữ quan và thái giám tới dẫn đường, nhìn điệu bộ này hình như muốn dẫn hai phụ tử tách ra.
Cô cô. Ban Họa mỉm cười nhìn về phía nữ quan: Không phải bệ hạ muốn triệu kiến ta sao?
Xin Quận Chúa đừng gấp, Hoàng Hậu nương nương có mấy câu muốn dặn dò người. Nữ quan quỳ gối với Ban Họa một cái, rồi phúc lễ: Ngài theo nô tỳ tới.
Ban Họa quay đầu nhẹ gật đầu với Ban Hoài: Phụ thân, nữ nhi cáo lui.
Khuê nữ, nếu lúc sau con không đến kịp, phụ thân sẽ đến chỗ Hoàng Hậu đón con. Ban Hoài cười nói: Trước mặt Hoàng Hậu, không nên mất cấp bậc lễ nghĩa.
Phụ thân yên tâm. Ánh mắt Ban Họa nhìn tường Địa Cung cao cao: Nữ nhi sẽ mau chóng chạy tới.
Nữ quan dẫn Ban Họa đến hậu cung, phương hướng đúng là đi cung Hoàng Hậu không sai, nhưng khi đi đến nửa đường, nữ quan đột nhiên dừng bước: Quận Chúa, chờ một chút, còn có người muốn gặp ngài. Khi nói xong lời này, nữ quan quan sát thần sắc Ban Họa, phát hiện trên mặt đối phương lại không có chút ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời, nữ quan có chút xấu hổ, hai mắt bà ta tránh Ban Họa đi cười như không cười, lui sang một bên.
Phúc Nhạc Quận Chúa. Tạ Uyển Dụ đi ra từ sau núi giả, nàng ta đi đến trước mặt Ban Hoạ: Quận Chúa gần đây ổn chứ?
Đa tạ Hoàng Tử Phi quan tâm, mọi chuyện ta đều tốt. Ban Họa thấy bàn đá bên cạnh bày biện trái cây điểm tâm, đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống: Xem ra Nhị Hoàng Tử Phi đã sớm có chuẩn bị mà đến.
Quận Chúa nói đùa, ta chỉ lâu không gặp Quận Chúa, hơi nhớ ngươi thôi. Tạ Uyển Dụ ngồi xuống đối diện Ban Họa: Quận Chúa, ta có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng, không biết Quận Chúa có bằng lòng nghe lời của tại hạ không?
Không muốn nghe.
...
Quận Chúa vẫn là người nói chuyện sảng khoái như ngày xưa. Tạ Uyển Dụ nhận trà cung nữ đưa tới uống một ngụm: Coi như ngươi không cân nhắc vì mình, cũng nên vì Ban gia, vì Thành An Bá suy nghĩ một chút.
Hoàng Phi nói đùa rồi. Ban Họa chọn miếng hoa quả tươi trên bàn: Ta càng muốn biết chính là, Hoàng Hậu nương nương biết ngươi giả truyền ý chỉ không?
Lời này của Quận Chúa thực sự quá khách sáo, đều là người một nhà, gặp mặt trò chuyện, sao đến mức nghiêm túc như vậy? Tạ Uyển Dụ cười cười, cũng không để uy hiếp của Ban Hoạ trong lòng. Nàng ta bây giờ, cực kỳ tỉnh táo, không giống một năm trước lúc còn chưa xuất giá, chỉ cần Ban Họa hơi phản bác vài câu, liền nổi trận lôi đình.
Ban Họa thậm chí cảm thấy, nữ nhân trước mắt mặc dù vẫn là Tạ Uyển Dụ, nhưng bên trong lại mang một tầng áo giáp thật dày, tùy thời đều có thể xông pha chiến đấu, sử dụng âm mưu quỷ kế. Cung đình thực sự có thể thay đổi một người, nó có thể làm thay đổi một người hoàn toàn, ngay cả linh hồn cũng thay đổi.
Thấy Ban Họa không nói lời nào, Tạ Uyển Dụ cũng không giận, nàng ta kẹp một miếng điểm tâm để trong đĩa trước mặt Ban Hoạ: Nghe nói Quận Chúa thích ăn loại điểm tâm này nhất, nếm thử tay nghề đầu bếp trong cung như thế nào.
Nhị Hoàng Tử Phi, giữa hai chúng ta không cần giả vờ giả vịt. Ban Họa không hề động miếng điểm tâm kia: Có chuyện nói thẳng, không cần trì hoãn thời gian lẫn nhau.
Tính tình Phúc Nhạc Quận Chúa quả thật ngay thẳng. Tạ Uyển Dụ cười cười, nâng chung trà lên kính Ban Họa: Ta hi vọng Quận Chúa có thể cùng chúng ta hợp tác.
Ngươi nói gì? Ban Họa cho là lỗ tai mình có vấn đề, nàng kinh ngạc nhìn Tạ Uyển Dụ: Ngươi nói đùa với ta à?
Tạ Uyển Dụ lắc đầu: Đương nhiên không có.
Toàn bộ Kinh Thành người nào không biết Nhị Hoàng Tử nhìn ta khắp nơi không vừa mắt, ta giúp các ngươi có chỗ tốt gì? Ban Họa chỉ đầu của mình: Ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngu sao?
Tạ Uyển Dụ nhấp một miếng trà, đặt chén trà xuống: Ngày xưa cho dù có chút hiểu lầm, nhưng ngươi và điện hạ từ nhỏ đã đùa giỡn cùng nhau. Ngươi, Thái Tử và Nhị Hoàng Tử coi như thanh mai trúc mã, ân oán của ŧıểυ hài đùa giỡn sao để bụng?
Nhà ngươi có hài tử lớn hơn hai mươi tuổi sao? Ban Họa bị cách nói này của Tạ Uyển Dụ chọc cười: Nhị Hoàng Tử Phi, ta nghĩ ngươi có thể hiểu lầm gì đó với Ban gia ta. Người Ban gia chúng ta không có quyền không có