Edit: Đào Sindy
Phủ Thành An Bá giờ phút này hò hét ầm ĩ, cũng may còn chưa đến mức bối rối. Đại phu nuôi trong phủ am hiểu trị liệu bệnh thương hàn đau đầu, đối với bị thương không quá lành nghề. Quản gia mời người đến Thái y viện gọi thái y, kết quả nửa ngày không có người đến, tức giận đến ông nhịn không được mắng to vài câu, quay đầu bảo người đi mời đại phu bên ngoài.
Hôm nay khi Bá gia được người nhấc trở về, người phủ Thành An Bá đều giật nảy mình. Lưng và eo Bá gia đều là máu, thái giám đưa Bá gia trở về không hề nói gì, chỉ thi lễ, quay đầu vội vàng rời đi, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có.
Trong lòng quản gia vừa vội vừa tức vừa lo lắng, thế nhưng trong phủ nɠɵạı trừ Bá gia, thì không còn người nào làm chủ, ông chỉ có thể cùng mấy môn khách khác trong phủ đi sắp xếp công việc trong phủ.
Ngày thường toả sáng, mỗi người đều ân cần cẩn thận. Nhưng có chút sa sút, ngay cả thái y cũng sẽ xu lợi tránh hại. Nếu là người bên ngoài, có lẽ quản gia còn có thể hiểu được chuyện này, nhưng người đương sự là Bá gia nhà mình, trong lòng ông khó tránh khỏi có thêm chút oán hận.
Quản gia gia gia. Một gã sai vặt vội vàng chạy trở về: Đại phu đến rồi!
Là lão đại phu Hình Hoà đường sao?
Gã sai vặt thở phì phò lắc đầu.
Không phải bảo ngươi đi mời đại phu Bình Hoà Đường mà?
ŧıểυ nhân mới vừa đi nửa đường, đã gặp người phủ Tĩnh Đình Công. Gã sai vặt vội vàng giải thích nói: Thì ra là chủ tử phủ Tĩnh Đình Công nghe nói Bá gia xảy ra chuyện, liền đưa đại phu ở phủ họ đến.
Quản gia nghe vậy mừng rỡ, để gã sai vặt mời đại phu vào viện của Bá gia. Cảm kích trong lòng với người phủ Tĩnh Đình Công tới cực điểm, đến thời khắc mấu chốt, đúng là Nhạc Gia tương lai của chủ tử gần kề hơn.
Từ xưa đến nay ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ít người dệt hoa trên gấm, phủ Tĩnh Đình Công trước mắt, còn dám gióng trống khua chiêng đưa người tới, phần tâm ý này đã làm những người khác không sánh bằng.
Ông vừa mới chuyển đầu đi chưa được mấy bước, lại nghe hạ nhân báo lại, Phúc Nhạc Quận Chúa và Thế Tử Tĩnh Đình Công đến tận cửa thăm.
Mau mau cho mời! Quản gia nghĩ, hình như đây là lần đầu Phúc Nhạc Quận Chúa tới Bá phủ?
Nghĩ vậy, ông đứng không vững nữa, quay đầu nói với quản sự sau lưng: Tiếp đãi long trọng, không thể lười biếng chút nào với Quận Chúa và Thế Tử!
Đúng.
Tinh thần hạ nhân phủ Thành An Bá chấn động, xem ra chuyện xảy ra cũng không to tác gì, thế nhưng vị hôn thê Bá gia ở trước mặt bệ hạ được sủng ái vô cùng, có nàng giao thiệp, coi như Bá gia thật có chỗ nào chọc giận bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không khó xử Bá gia thái quá.
Ban Họa và Ban Hằng vừa vào cửa, liền nhận thấy hạ nhân phủ Thành An Bá nhiệt tình tiếp đãi, nàng mới từ trên lưng ngựa xuống, búi tóc hơi có chút lỏng lẻo. Nhưng không nghĩ ngợi nhiều, ánh mắt nàng liếc nhìn một lần trên người chư vị hạ nhân, cuối cùng chọn bên trong một quản sự trung niên mặc gấm vóc nói: Bá gia của các ngươi thế nào?
Bẩm Quận Chúa, hiện tại đại phu đang chữa thương cho Bá gia.
Dẫn ta tới. Ban Họa trực tiếp đi thẳng về phía trước, mặc dù nàng không biết chỗ ở của Dung Hà, nhưng kết cấu chủ thể phòng ốc của gia tộc có tước vị luôn có quy củ, phương hướng đại khái nàng vẫn biết.
Quận Chúa, mời đi bên này. Quản gia nhìn thấy vậy mà Ban Họa đảo khách thành chủ liền sửng sốt chớp mắt, sau đó chạy chậm đuổi kịp Ban Họa, cúi đầu dẫn nàng đến viện của Bá gia.
Trong nội viện, Dung Hà nằm lỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía hai đại phu cung kính đứng trong phòng, y không nói gì, trong phòng yên tĩnh dị thường.
Bá gia. Đỗ Cửu canh giữ bên giường nhịn không được nói: Ngài... Vẫn nên để hai vị đại phu xem một chút đi.
Dung Hà rủ mí mắt xuống, bên trên không có vẻ triều thần bị Hoàng Đế trách phạt sau đó bối rối và hối hận, khuôn mặt bình tĩnh như nước, để người ta nhìn không ra chút cảm xúc.
Sau một lúc lâu y mở miệng: Làm phiền.
Không dám. Một vị đại phu vội vàng hành lễ nói: Chúng ta cũng chỉ phụng lệnh Quận Chúa và Thế Tử.
Đa tạ Thế Tử và Quận Chúa quan tâm. Bờ môi Dung Hà hơi trắng bệch: Hai vị đại phu mời lên trước đi.
Đại phu tới gần xem xét, phát hiện máu trên lưng Dung Hà đã ngưng kết cùng y phục, thần sắc bọn họ ngưng trọng nhìn nhau, lấy kéo bạc soáng loáng trong hòm thuốc ra: Bá gia, vết thương của người đã dính vào y phục, chúng ta phải dùng kéo cắt bỏ y phục của người, có thể sẽ có chút đau, người có cần dùng Ma Phí tán* không?
*Thuốc gây tê từ cây cần sa.
Dùng sẽ có ảnh hưởng gì? Dung Hà hiểu, nếu không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đại phu sẽ không cố ý hỏi thăm y có cần hay không.
Ngẫu nhiên dùng một lần cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu thân thể không tốt, dàng dễ ảnh hưởng đến thần trí, nặng thì sinh ra ỷ lại...
Không cần, các ngươi trực tiếp cắt. Dung Hà nhắm mắt lại: Nhanh chóng động thủ đi.
Hai đại phu thở sâu, cắn răng, cầm kéo bắt đầu chậm rãi xử lý y phục và vết thương.
Y phục đầu hạ ăn mặc mỏng, cắt bỏ cũng dễ dàng, nhìn thấy trình độ thương thế rồi, hai người đều thở dài một hơi. Thương thế này nhìn dọa người, nhưng không đả thương xương cốt và nội tạng. Bọn họ tuy là đại phu dân gian, cũng gặp qua không người bị đánh, có một số người bị thương mặt vết thương tốt, không đến mấy ngày đã chết. Huyên náo gặp quan, cuối cùng khám nghiệm tử thi tra ra, mới biết được đã đả thương nội tạng.
Bá gia, nɠɵạı thương của