Edit: Đào Sindy
Án Ban Hoài gặp chuyện, trong vòng một ngày ngắn ngủi đã truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, so sánh với án Triệu Cổ không có chút cảm giác tồn tại, thân phận đỉnh cấp hoàn khố của Ban Hoài vô cùng quý trọng. Mặc kệ ông có thực quyền hay không, nhưng ở thời điểm này truyền ra tin tức gặp chuyện, đủ để gây nên rất nhiều khủng hoảng cho các quý tộc.
Thiên hạ không có mấy người không sợ chết, nhất là quý tộc trải qua sinh hoạt xa hoa lãng phí.
Một số quý tộc quan hệ không tệ với Ban gia nhao nhao mang theo lễ tới cửa thăm viếng, bọn họ thấy bộ dáng Ban Hoài nằm trên giường tu dưỡng uể oải suy sụp, cũng nhịn không được nói thêm vài câu động viên, phần lớn đều là cố gắng dưỡng bệnh, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Còn có người thực sự không có lời để nói, liền khen Ban Hoài tìm được một con rể tốt, vì án ông gặp chuyện một, chạy trước chạy sau quan tâm mệt nhọc ngay cả chân dung tội phạm cũng vẽ ra. Đám người đến lúc này mới biết được, thì ra không phải Thành An Bá không am hiểu vẽ người, mà là không thích vẽ. Nhưng vì giúp nhạc phụ tương lai tìm tội phạm, bởi vậy y đã phá lệ.
Có nguyên tắc quân tử để người ta kính nể, nhưng vì trưởng bối buông xuống nguyên tắc vãn bối của mình, đáng để người ta cảm động. Vốn có rất nhiều người ở sau lưng chế giễu Ban Hoài có thể tìm một con rể xem thường Ban gia, nào biết được con rể này không chỉ không chút bất kính với Ban gia, ngược lại cung kính khắp nơi với Ban Hoài, còn chưa có cưới cô nương Ban gia vào cửa, thì đã xem chuyện của Ban gia trở thành chuyện của mình mà quan tâm.
Lần này mọi người lại hâm mộ Ban Hoài, đây là vận khí c*t chó gì, mới tìm được một con rể tương lai khắp nơi đều tốt, còn đối với phụ mẫu nhà nɠɵạı tôn kính quan tâm như vậy?
Khó trách có người muốn ám sát ông, nói không chừng cũng bởi vì vận khí ông quá tốt, khiến người ta đỏ mắt nhìn không nổi nữa.
Thánh thượng hạ liên tục hai đa͙σ thánh chỉ để Đại Lý Tự mau chóng tra rõ án này, thậm chí còn để Hình bộ hiệp trợ tra án, toàn bộ Kinh Thành bị đại trận này làm lòng người bàng hoàng, điều này cũng làm cho đám người lại một lần nữa nhận biết trình độ Ban gia được Đế Vương coi trọng.
Bởi vì Dung Hà vẽ nhân vật quá mức giống tội phạm, cho nên cho dù tướng mạo tội phạm hết sức bình thường, vẫn là có người vì năm mươi lượng bạc thưởng, nói thân phận của người này ra.
Thì ra người này là một tên quản sự của Huệ Vương Phủ, nhưng từ khi phu thê Huệ Vương chết trong vụ hoả hoạn, Thế Tử Huệ Vương và Quận Chúa được nuôi trong cung, hạ nhân Huệ Vương Phủ bị phân phát rất nhiều. Mà tên quản sự bị khai ra này, hộ tịch đã sớm bị gạch bỏ, lý do gạch bỏ là bị chết trong vụ hoả hoạn.
Một người đáng lẽ đã chết trong vụ hoả hoạn, lại □□, giết Tĩnh Đình Công, nếu nói trong đó không có âm mưu, mặc cho ai cũng không tin.
Chỉ có thể yêu nuôi trong cung Tưởng ngọc thần cùng Tưởng an khang, ra việc này về sau, trong cung thời gian liền càng thêm khó qua.
Kinh Thành sớm có tin đồn, trước đó án Trưởng Công Chúa gặp chuyện, chủ sử sau màn chính là Huệ Vương. Nhưng mà Huệ Vương đã chết trong biển lửa, bệ hạ cũng chưa từng đề cập qua chuyện này, cho nên chuyện này rất nhiều người dù có hoài nghi, cũng cũng không dám gióng trống khua chiêng nói ra.
Nhưng bây giờ bộ hạ cũ Huệ Vương Phủ muốn ám sát Tĩnh Đình Công, lý do là gì?
Lý do chỉ có một, chính là bộ hạ cũ Huệ Vương hận Trưởng Công Chúa làm hỏng kế hoạch ám sát Hoàng Đế của bọn họ, nhưng Trưởng Công Chúa đã chết, đối tượng bọn họ có thể trả thù cũng chỉ có nhi tử tĩnh đình công của Trưởng Công Chúa.
Không ít người bắt đầu đồng tình với người Ban gia, chỗ dựa lớn nhất vì cứu giá mất mạng, hiện tại chủ sử sau màn còn hận họ, đây là vận mệnh xui xẻo cỡ nào?
Một ngày sau đó, nha dịch tìm thấy thi thể bộ hạ cũ Huệ Vương trong miếu hoang, qua khám nghiệm tử thi kiểm tra thực hư, quản sự nsfy chí ít chết mười canh giờ trở lên.
Cái này rõ ràng là nanh vuốt bại lộ, người đứng sau chó cùng rứt giậu, cho nên diệt khẩu quản sự.
Sau khi khám nghiệm tử thi quản sự phát hiện trong miệng ông ta có một viên trân châu, viên trân châu này chất lượng vô cùng tốt, giống như nữ quyến dùng để thêu trên y phục hay là trên giầy.
Viên trân châu này quản sự giấu trong răng sâu, nếu không phải nhìn kỹ, mặc cho ai cũng không biết trong miệng ông ta có thứ này. Chẳng lẽ trước khi chết ông ta cảm thấy không cam lòng, cho nên cố ý giữ lại thứ của hung thủ trên người?
Quan viên Đại Lý Tự lập tức đau đầu, sao lại dính dáng đến nữ nhân rồi?
Nhưng đã có viên trân châu này, bọn họ có đầu mối mới, thế là con đường cung cấp trân châu toàn Kinh Thành đều bị Đại Lý Tự phái người nghiêm tra một lần, nhất là con đường chuyên môn cung cấp trân châu vật dụng cho quý tộc.
Có câu nói là cao thủ luôn ở dân gian, có một thợ thủ công già nhận ra trân châu này được là loại ngọc trai đến từ bờ biển, rất hiếm có, thượng đẳng đều từ hoàng thương hội đưa vào cung, hơi kém hơn một bậc cũng bị quý tộc mua đi, chất lượng này năm nay bán cho người ba nhà.
Phủ Tĩnh Đình Công, phủ Trung Bình Bá và Thạch Tướng phủ.
Người Đại Lý Tự trước hết tra phủ Trung Bình Bá, cuối cùng tra ra những tất cả trân châu này đều làm đồ cưới cho Nhị Hoàng Tử Phi.
Về phần phủ Tĩnh Đình Công, người Đại Lý Tự đi hỏi nhà bị hại một chút, người nhà này thậm chí ngay cả có mua trân châu hay không cnf không biết, cuối cùng từ tờ đơn nhập kho tìm ra hộp trân châu này, thì ra hộp trân châu này sau khi vào cửa Ban gia, vẫn không được mở ra.
Nguyên nhân là Hoàng Hậu đưa một hộp trân châu tốt hơn đến, bọn họ liền quên mất thứ phẩm.
Quan viên Đại Lý Tự rốt cục thấy được người Ban gia xa xỉ, đồ tốt như vậy nói quên liền quên, ngay cả một chút do dự cũng không có, có thể thấy được bình thường đã dùng quen đồ tốt.
Đại nhân, phủ Tĩnh Đình Công thật sự giàu đến chảy mỡ, làm người ta hâm mộ. Một quan viên Đại Lý Tự đi theo sau lung Lưu Bán Sơn ra khỏi cửa lứn Ban gia, cảm khái nói: Chậu hoa nhà bọn họ chưng kia, tất cả đều dùng đá quý khảm, ta chưa bao giờ thấy đồ vật hoa lệ như vậy.
Chỉ tiếc nhà ông ta không có nữ nhi, nếu không thì có thể trèo lên cửa hôn sự Ban gia rồi.
Ngược lại ta từng thấy qua. Lưu Bán Sơn hình như nghĩ đến cái gì, ông cười cười: Ban gia đã giàu sang mấy trăm năm, trong nhà có đồ tốt cũng không lạ gì.
Thế nhưng không phải bên ngoài có tin đồn, năm đó Ban gia theo tổ đế giành chính quyền, bởi vì vận khí không tốt, không có bao nhiêu đồ tốt sao? Quan viên nói: Đến bây giờ còn có thuyết tiên sinh kể say sưa ngon lành chuyện hơn hai trăm năm trước đó, tiên tổ Ban gia chiến đấu các loại. Ông ta cầm ngón tay cái: Nhưng vận khí lại là cái này.
Lưu Bán Sơn nhìn đồng liêu vươn ra ngón út, thở dài: Vương đại nhân, ngươi nói chúng ta làm thế nào đi bái phỏng Thạch gia?
Đại nhân mới vừa rồi còn chậm rãi mà nói nghe đến Thạch gia lập tức trầm mặc xuống, Thạch Tướng gia hiện quyền nghiêng triều chính, Thái Tử Phi là trưởng nữ ông ta, những ŧıểυ quan bọn họ nào dám đi mạo phạm vị này? Mới vừa đi Tạ gia, bọn họ hãy còn có thể có lực lượng, nhưng đối mặt Thạch gia...
Đi thôi, nếu chúng ta đã phụng hoàng mệnh tra án, nếu Thạch Tướng gia trung tâm với bệ hạ, nhất định sẽ không làm khó chúng ta. Lưu Bán Sơn sửa sang lại y phục, nói với đám người sau lung: Nếu Thạch Tướng gia không thể hiểu khổ tâm của chúng ta, vậy chúng ta cũng chỉ có thể bẩm báo hoàng thượng.
Chúng nhân viên Đại Lý Tự: Xin đừng nên nói cáo trạng uyển chuyển đến như thế.
Thạch Sùng Hải đang cùng trưởng tử nhắc vụ Ban Hoài gặp chuyện, thì nghe báoo, Thiếu Khanh Đại Lý Tự cầu kiến.
Lúc này Lưu Bán Sơn đến nhà chúng ta làm gì? Thạch Sùng Hải nhíu mày, nói với trưởng tử: Ngươi đi tiếp đãi, nói ta đã ngủ rồi.
Vâng. Trong lòng Thạch Tấn có loại dự cảm xấu, nhưng khi thấy mặt Thạch Sùng Hải không nói ra. Hắn rời khỏi viện phụ thân, lúc ra nhị môn, gặp Thạch Phi Tiên từ bên ngoài trở về.
Phi Tiên, ngươi từng đi ra ngoài?
Những ngày này bởi vì tin đồn bên ngoài, nên đã mấy ngày Thạch Phi Tiên không ra ngoài.
Thạch Phi Tiên miễn cưỡng ccười: Hôm qua ta và các vị ŧıểυ thư hẹn gặp tại thi xã, nào biết các nàng đều có chuyện, cho nên dời đến hôm nay.
Thạch Tấn lo lắng nàng ta cả ngày buồn bực trong nhà se xảy ra chuyện, có thể ra ngoài cũng tốt, thế là gật đầu nói: Gần đây trong kinh có chút loạn, tự ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.
Thạch Phi Tiên trầm mặc gật đầu, hôm nay nàng ta và ŧıểυ tỷ muội bình thường hay chơi chung nói chuyện, phát hiện các nàng không thân cận mình như xưa, thế nhưng trên mặt lại tìm không ra chút không đúng, trong nội tâm nàng ta vừa tức vừa khổ sở, tuy nhiên lại không có cách nào phát tác.
Nàng ta hận tin đồn Ban Họa và những thiếu gia ăn chơi kia nói lung tung, cũng hận Nhị Hoàng Tử vậy mà không đứng ra giúp đỡ nàng ta nói một câu. Nam nhân thiên hạ đều là như vậy, khi nhàn hạ cảm thấy dung mạo ngươi tốt, có tài hoa, liền nói các loại ái mộ cảm mến, thế nhưng thật sự xảy ra chuyện rồi…
Bọn họ lại từng người biến mất rất nhanh.
Nhị Hoàng Tử như thế, Tạ Khải Lâm cũng vậy.
Nam nhân...
A.
Lưu Bán Sơn và mấy vị quan viên Đại Lý Tự chờ ở chính sảnh hai nén nhang, rốt cục chờ được người Thạch gia, nhưng lộ diện không phải Thạch Sùng Hải mà là Thạch Tấn.
Lưu đại nhân, các vị đại nhân Đại Lý Tự, ngón gió cát tường nào hôm nay, thổi chư vị đại nhân đến vậy?
Thạch đại nhân khách sáo rồi, chúng ta mạo muội quấy rầy Thạch đại nhân, còn mong Thạch đại nhân tha thứ.
Thi lễ lẫn nhau xong, Thạch Tấn mời chúng nhân ngồi xuống. Hắn thấy thần sắc đám quan chức Đại Lý Tự mất tự nhiên, biểu lộ Lưu Bán Sơn cũng không đúng lắm, liền thản nhiên nói: Vô sự không đăng tam bảo điện*, chư vị đại nhân có chuyện cứ nói thẳng.
*Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo
Hạ quan quả thật có chuyện muốn nhờ, không biết đại nhân có thấy nữ quyến nào trong nhà đeo trân châu này không? Lưu Bán Sơn mở ra một cái hộp, bên trong là một hạt trân châu.
Thạch Tấn nhíu mày: Những trân châu vật này là bình thường, ta thân là nam tử, sao lại nhìn chằm chằm thứ trên thân nữ tử chứ, lời này của Lưu đại nhân có ý gì?
Thạch đại nhân đã hiểu lầm, vật này phát hiện trong miệng kẻ chủ mưu án ám sát Tĩnh Đình Công đấy. Lưu Bán Sơn hình như không thèm để ý chút nào vật này từ trong miệng người chết lấy ra: Chúng ta phát hiện viên trân châu này là loại ngọc trai tân tiến năm nay, toàn bộ Kinh Thành chỉ có ba nhà mua.
Thạch Tấn nghe vậy giận tái mặt: Ý Lưu đại nhân nói là, Thạch gia chúng ta trong ba nhà đó?
Xác thực như thế. Đối mặt với sắc mặt Thạch Rấn khó coi, Lưu Bán Sơn nửa bước không lùi: nɠɵạı trừ quý phủ, từng mua thứ này còn có phủ Trung Bình Bá, phủ Tĩnh Đình Công.
Nghe được tên phủ Tĩnh Đình Công, Thạch Rấn rủ xuống mí mắt uống một ngụm trà: Nếu Lưu đại nhân muốn biết hướng đi của trân châu, ta sẽ để hạ nhân đi thăm dò một chút.
Gia đình giàu có đều có tổng quản sự và phân công quản lý mọi chuyện, mua thứ gì, đồ vật ai dùng, đều sẽ có ghi chép của mình. Thạch Tấn lên tiếng, không đến hai phút thì có hạ nhân đến báo cáo, xác thực trong phủ mua trân châu nàt, nhưng mặc dù trân châu này khó có được, nhưng phu nhân và ŧıểυ thư chê nó có chút nhỏ, không lấy làm trâm cài đầu, chỉ có trước đó vài ngày ŧıểυ thư lấy một ít làm giày thêu.
Nghe được hai chữ giày thêu, ánh mắt đám người Đại Lý Tự đều bày ra, có một quan viên lỗ mãng thậm chí nhịn không được nói: Thạch đại nhân, không biết có thể để hạ quan nhìn những giày thêu này một chút không.
Làm càn! Thạch Tấn lập tức buông xuống chén trà: Chư vị đại nhân tới làm nhục Thạch gia ta, hay đến tra án hay đây?
giày thêu của nữ nhi, làm sao có thể tùy ý lấy ra cho những nam nhân này xem?
Chư vị đại nhân đều là người đọc đủ thứ thi thư, sao có thể nào đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy?
Thạch đại nhân xin bớt giận, đồng liêu hạ quan nhất thời gấp gáp, trong lời nói có chỗ mạo phạm, xin Thạch đại nhân thứ tội. Lưu Bán Sơn đứng dậy chắp tay với Thạch Tấn: Mong Thạch đại nhân yên tâm, Đại Lý Tự ta có nữ tử nhậm chức, sao chúng ta dám mạo phạm Thạch ŧıểυ thư.
Quan viên bị quát lớn mới phản ứng được, ông ta vội vàng đứng dậy thỉnh tội nói: Hạ quan nhất thời nhanh miệng, không nói lời rõ ràng, mong đại nhân thứ lỗi.
Lưu Bán Sơn cũng không đợi Thạch Tấn nói chuyện, trực tiếp mở miệng để một nữ tử sau lưng mặc chế phục Đại Lý Tự đi ra, nói với Thạch Tấn: Thạch đại nhân, mong hạ nhân quý phủ dẫn đường đi.
Thạch Tấn lạnh lùng nhìn Lưu Bán Sơn không nói lời