Cũng may Tĩnh Đình Công vận khí tốt, may mắn tránh thoát. Trên mặt Vân Khánh Đế còn tức giận: Những kẻ xấu này thực sự quá càn rỡ!
Thái Tử Phi không biết mình thất vọng hay không, nàng ta quay đầu mắt nhìn Tạ Uyển Dụ, vậy mà đối phương duy trì bình thản, trên mặt không lộ ra gì. Nàng ta thấy hai người Đế Hậu hết sức quan tâm Ban gia, nhân tiện nói: Nhất định là ông trời biết phụ hoàng mẫu hậu hết sức quan tâm Ban gia, không đành lòng để các người thương tâm vì Ban gia, phù hộ bọn họ chu toàn.
Thái Tử Phi nói đúng. Tạ Uyển Dụ tiếp lời: Tĩnh Đình Công đúng là người may mắn.
Lời này Vân Khánh Đế không phản bác, bởi vì trong trí nhớ của ông, vận khí của Ban Hoài xác thực tương đối tốt. Mỗi lần ông ấy quấy rối, đúng lúc gặp tâm tình phụ hoàng không tệ. Còn khi Huệ Vương cố ý sử dụng ŧıểυ thủ đoạn dọa bọn họ, mỗi lần chỉ cần dẫn theo Ban Hoài, ŧıểυ thủ đoạn của Huệ Vương sẽ rất khó thành công.
Nghĩ như vậy, Vân Khánh Đế cười: Ông ấy là nhi tử, nɠɵạı tôn hoàng tổ phụ cô mẫu, tất nhiên được ông trời phù hộ.
Hoàng Hậu thở dài một hơi, Tĩnh Đình Công không có chuyện gì thì tốt: Cái này gọi là người lười có lười phúc.
Thái Tử Phi nghĩ thầm, còn có câu nói tai hoạ truyền từ đời này sang đời khác đấy.
Bệ hạ, nương nương. Ban Họa rất mau ra tới, đổi một bộ y phục trên người, búi tóc cũng chải lại, xác thực như Hoàng Hậu nói, bộ y phục màu trắng này rất vừa người, giống như vì Ban Họa đo thân mà làm.
Ngồi xuống nói chuyện. Hoàng Hậu gọi Ban Họa ngồi xuống, dịu dàng nói: Chuyện đã xảy ra ta đã nghe bệ hạ nói, hài tử ngươi bị sợ hãi rồi.
Ban Họa nhận trà sữa cung nữ bưng tới uống một hớp lớn, nhỏ giọng nói: Thần nữ tức giận, dẫn hộ vệ đánh thích khách một hồi.
Nếu thích khách làm tổn thương tính mạng người khác, dù giết cũng không quá đáng, chỉ cần giữ lại người sống có thể nói chuyện là được. Hoàng Hậu nói xong câu đó, để ý tới hai tức phụ vẫn còn ở đây, liền nói: Phụ thân ngươi bị dọa sợ, mấy ngày nay đừng ra gió kẻo ảnh hưởng thân thể.
Hoàng Hậu vẫn cảm niệm của chỗ tốt Trưởng Công Chúa, bà mười lăm tuổi gả cho bệ hạ, lúc ấy bệ hạ không được tiên đế coi trọng, dù là Thái Tử, qua thời gian cũng không như một Hoàng Tử, tất cả mọi người cảm thấy chức Thái Tử của bệ hạ ngồi không vững, thường hay lạnh nhạt với họ.
Chỉ có Trưởng Công Chúa thực tình đợi bọn họ, cuối cùng bảo vệ tước vị Thái Tử của bệ hạ. Mà Tĩnh Đình Công mặc dù hoàn khố, nhưng những năm bệ hạ đăng cơ chưa lâu, cũng thường hay che chở cho bệ hạ, không để ông bị Nhị Hoàng Tử khi dễ.
Nếu không có Trưởng Công Chúa, thì không có bọn họ hôm nay. Người trên thế gian luôn thích dệt hoa trên gấm, nhưng có mấy người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Hoàng Hậu vẫn chưa quên Ban gia tốt, mặc dù người Ban gia hoàn khố, nhưng dưới cái nhìn của bà, người Ban gia tốt hơn rất nhiều người.
Ừm, đệ đệ thần nữ vẫn đang hầu hạ bên người phụ thân. Ban Họa ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Hậu thấy ŧıểυ cô nương từ trước đến nay nhảy nhót tưng bừng bây giờ lại ủ rũ cúi đầu, nắm chặt tay nàng nhẹ vỗ: Đừng lo lắng, mọi chuyện còn có bổn cung và bệ hạ ở đây, nhất định sẽ không để các ngươi bị ấm ức.
Dùng cơm trưa trước, ta bảo người phòng bếp làm đồ ăn ngươi thích ăn rồi. Hoàng Hậu thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn như vậy, đưa tay chỉ trán trơn bóng của Ban Hoạ: Đi, ăn cơm mới có sức đi tìm thích khách tính sổ chứ.
Vâng! Ban Họa trịnh trọng gật đầu, ngồi xuống sát bên Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu chỉ vào hai chỗ trống, nói với Thái Tử Phi và Tạ Uyển Dụ: Không cần hầu hạ ta, ngồi xuống dùng cơm.
Tạ mẫu hậu. Thái Tử Phi ngồi dưới Ban Hoạ, Tạ Uyển Dụ ngồi dưới Thái Tử Phi, vị trí này giống như Ban Họa còn tôn quý hơn Thái Tử Phi.
Tạ Uyển Dụ thấy mình không quan trọng, khi thấy tâm tình Thái Tử Phi không tốt, nàng ta lại vui vẻ. Nàng ta ghét người Ban gia, hiện tại nàng ta phát hiện, người Thạch gia còn đáng ghét hơn người Ban gia, lợi hại hai bên, so sánh với người