Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó ngừng lại ở cửa lầu.
Đỗ Cửu quay đầu nhìn lại, Bá gia đã bình tĩnh đứng đằng kia, trên mặt không có phản cảm, không có chán ghét, ánh mắt phức tạp đến làm cho Đỗ Cửu thấy không rõ lắm. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên người Bá gia, lần đầu tiên phát hiện Bá gia có biểu lộ kỳ quái này.
Ban Họa không để ý Dung Hà đến, hoặc là nói giờ phút này lực chú ý của nàng không ở trên thân những người khác. Nàng thấy giờ phút này thích khách khóc ròng, giọng như hàn băng: Người liên hệ với ngươi, trên người có đặc thù gì?
Thích khách lắc đầu: Người này tướng mạo rất bình thường, ăn mặc cũng rất phổ biến, ta, bây giờ ta không nói được.
Không nói được? Ban Họa rút bội đao trên người hộ vệ, chỉ nửa người dưới của hắn ta: Nếu như ngươi không nói được, ta sẽ đưa ngươi vào hoàng lăng làm tội nô.
Tội nô, không chỉ khắc chữ trên mặt, còn bị mất đi thứ thuộc về nam nhân, thích khách bị dọa đến toàn thân run rẩy, liên tục xin khoan dung, khi mũi đao vạch phá ống quần của hắn ta, hắn ta nhịn không được hét thảm lên.
Lá gan dám hại người rất lớn, sao bây giờ lại sợ? Ban Họa cười lạnh, đao lại tới gần mấy tấc: Các ngươi ngay cả chết còn không sợ, còn sợ mất mấy lạng thịt ư?
Đỗ Cửu sắp quỳ với Ban Họa, cô nãi nãi ơi, lấy hai lạng thịt của nam nhân ra uy hiếp người ta, lại không thấy ngượng ngùng trên mặt tí nào, hắn là một nam nhân lại lúng túng. Thấy sau đó Bá gia đi tới, hắn nhỏ giọng nói: Bá gia, Quận Chúa chỉ tức giận...
Mặc dù hắn cảm thấy Ban Họa không phải người thích hợp nhất với vị trí Bá phu nhân, nhưng thấy nàng là một nữ nhân, vì bảo vệ người nhà bỏ đi hết thảy, trong lòng vẫn kính nể.
Có lẽ không có bao nhiêu nam nhân dám thích nữ nhân hung hãn như vậy, nhưng từ nội tâm bọn họ lại kính nể dạng người này, thật tâm kính nể tính tình của người, không liên quan đến giới tính.
Dung Hà không trả lời hắn, y nhanh chân đi đến bên người Ban Họa, bắt lấy cổ tay đang cầm đao của nàng: Họa Họa, đừng nóng vội, để đó cho ta.
Ban Họa quay đầu nhìn y: Sao chàng lại tới đây?
Người nha môn phát hiện dưới lầu là chưởng quỹ và hầu bàn, người đã bị đưa đến y quán rồi. Dung Hà cầm đao trong tay Ban Hoạ, đưa cho hộ vệ bên cạnh: Thay ta chuẩn bị giấy bút.
Mắt hộ vệ Ban gia nhìn Ban Họa, cúi đầu vội vàng xuống lầu, rất nhanh cầm giấy bút đi lên.
Dung Hà trải giấy trên bàn, chấm mực không tốt lắm, quay đầu nhỏ giọng nói với Ban Họa: Chớ vì loại người này làm ô uế mắt.
Ban Họa mím môi không nói gì.
Dung Hà cười, sửa sang lại áo bào, cứ như y đang đứng ở phòng không có thích khách đang nằm dưới đất, mà là thư phòng toả ra mùi mực.
Người tìm ngươi cao bao nhiêu?
Chải búi tóc gì, dùng trâm cài đầu gì?
Y phục mặc trên người là gì, nhan sắc như thế nào, vải vóc ra sao?
Vấn đề này đến vấn đề khác, Dung Hà không ngừng tô tô vẽ vẽ trên giấy, Ban Họa ngồi bên cạnh y, nhìn thấy một nam nhân trung niên xuất hiện trên giấy trước mặt y.
Là người này sao? Dung Hà để bút xuống, đợi mực khô, đưa tới trước mặt thích khách.
Thích khách kinh hãi mở to hai mắt, sao lại giống như vậy?
Nam nhân này gặp qua chủ sử sau màn rồi à?
Thấy thích khách lộ ra vẻ mặt như thế, Dung Hà đã nhận được đáp án, y đưa giấy vẽ cho Ban Họa: Nàng có ấn tượng gì với người này không?
Ban Họa lắc đầu: Không biết.
Không biết cũng không sao, chờ ta đưa giấy vẽ cho người Đại Lý Tự, để họa sĩ của bọn họ vẽ mấy bức, không lo không bắt được người.
Ban Họa không nói gì.
Dung Hà đưa tay nắm chặt cổ tay cách lớp vải của nàng: Nàng đừng lo lắng, có chuyện gì