Nghe được đại danh Nghiêm nhị công tử, Ban Họa trong chốc lát mới phản ứng được.
Không phải hắn bệnh không rời giường được à, chạy đến cửa nhà chúng ta đứng làm gì? Ban Hằng tức giận đến nhảy dựng lên: Bất kể hắn là công tử tướng phủ, bảo hộ vệ đuổi người đi đi! Người này có bệnh, biết rõ tỷ hắn đã đính hôn cùng Dung Hà rồi, còn chạy đến tìm tỷ hắn làm gì?
Lời này truyền ra ngoài, xem như Dung Hà không thèm để ý, người khác cũng sẽ nói không dễ nghe.
Gọi người đi báo cho Nghiêm Tướng phủ, kẻo đến khi đụng chạm, lại trách bậc thang phủ Quốc Công chúng ta chưa xây xong, cản chân vị quý công tử này rồi. Ban Hằng đối với hành vi này của Nghiêm Chân bất mãn vô cùng, nếu không phải bình thường Nghiêm Chân không ra khỏi cửa, hắn sớm đã trùm bao tải cho một trận rồi.
Nghiêm gia dạy hài tử thế nào, một chút quy củ cũng không biết! Cuối cùng, Ban Hằng không quên mắng một câu này.
Ban Họa không hiểu cảm thấy lời này có chút quen tai.
Tỷ, loại người này tỷ đừng để ý hắn, càng để ý đến hắn, hắn sẽ càng bạo hơn. Cơn giận Ban Hằng còn sót lại chưa tiêu, quay đầu nói với Ban Họa: Nói gì mà tình sâu như biển, trên thực tế hắn đọc nhiều sách, yêu nó tình sâu như biển, tỷ không nên thấy hắn đáng thương, liền mềm lòng.
Ban Họa từ đầu tới đuôi ngay cả một câu còn chưa kịp nói, kết quả lời gì Ban Hằng nói cũng được kha khá rồi.
Được được, ta không gặp hắn, đệ tức với hắn gì chứ? Ban Họa vỗ đầu Ban Hằng, giống như chủ nhân trấn an chó cưng, Ban Hằng một bên nháo không cho sờ đầu, một bên sợ Như Ý vào nhìn thấy.
Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Ban Hằng có thể đánh người, trùm bao tải, dẫn theo gã sai vặt tìm người ta gây phiền phức, nhưng không hiểu nhất là động não, mặc dù hắn cảm thấy Ban Họa không thông minh hơn hắn chỗ nào, nhưng đầu óc vẫn tốt hơn chút.
Không phải đệ mới vừa nói sao, phái người đi Nghiêm Tướng phủ, để bọn họ dẫn người về Ban Họa đứng người lên, tóc thật dài rối tung sau lưng: Ta có hiếu kì, đã định thân nhân, làm sao có thể đi gặp nam nhân khác chứ.
Ban Hằng: Thế nhưng sáng nay tỷ mới ra ngoài mua đồ chơi làm bằng đường về, lấy cớ này có phải quá gượng ép không.
Vậy đệ cảm thấy dùng một cái cớ gượng ép tốt, hay nói thẳng, ta lười găp hắn thì tốt? Ban Họa hỏi lại.
Lấy gượng ép đi, tốt xấu còn có cái cớ. Ban Hằng sờ mũi, quay người vội vàng đi khỏi viện, đi tìm phụ mẫu.
Nhưng điều Ban Họa và Ban Hằng có thể nghĩ tới, Âm thị đã nghĩ đến từ sớm, thấy nhi tử vào, bà mở miệng nói: Đừng hốt hoảng, ta biết con muốn nói gì, ta đã phái người đi Nghiêm Tướng phủ rồi.
Ban Hằng đặt mông ngồi xuống, có chút mất hứng nói: Nghiêm Chân này thật không thức thời rồi, có ý đồ muốn những người khác trong Kinh Thành tìm thú vui đây mà.
Người trẻ tuổi đọc mấy bài thơ tình ý cảnh duyên dáng, thì thấy tình yêu là thứ xinh đẹp nhất thế gian, thứ khác hết thảy là tục vật. Chỉ có thể dốc hết tâm huyết vào tình yêu, sinh sinh tử tử, mới thể hiện thâm tình của hắn vào tình yêu đẹp. Giọng điệu Âm thị có chút nhàn nhạt: Nhưng mà thế gian nào có nhiều tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy, nhiều hơn là tương cứu trong lúc hoạn nạn, dắt tay đến già. Nghiêm gia Nhị Lang, là đọc sách đến choáng váng, người nhà họ Nghiêm không dạy tốt hắn.
Bà dám khẳng định, Nghiêm Huy tuyệt đối không biết Nghiêm Chân đang làm gì. Bây giờ Nghiêm gia vừa phục lên, căn cơ còn chưa ổn, Nghiêm Huy sợ nhất là lại xảy ra chuyện, làm sao có thể dung túng nhi tử trở về. Kết quả chỉ có một, đó là Nghiêm Chân lén chạy ra cửa.
Một người đã có được quyền lợi, mất đi rồi lại lấy được, tất nhiên sẽ cẩn thận hơn, trân quý hơn, sao lại càn rỡ đến quên hết tất cả?
Nghiêm Chân nghỉ ngơi trong nhà thật lâu, một lần không nhịn được, cho đến khi đại ca tát một cái đánh thức hắn, hắn mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại. Những ngày này hắn vẫn luôn tĩnh dưỡng trong nhà, mặc dù ngày ngày nhớ nhung Phúc Nhạc Quận Chúa, lại ngại người nhà quan tâm, không nói những tưởng niệm ra miệng.
Lúc đầu hắn nghĩ đến, phụ thân đã được bệ hạ tín nhiệm, hắn cũng chuẩn bị lên trên triều đình nhậm chức, đến