Edit: Đào Sindy
Tỷ, đệ thật thất vọng về tỷ. Ban Hằng một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ban Họa: Tại sao tỷ không thể rụt rè một chút, giày vò một chút. Nữ nhân rất hay tự giày vò, nam nhân hiểu mới trân quý, tỷ có hiểu hay không?
Vậy cũng không thể trách ta. Ban Họa nâng mặt cười ngượng ngùng: Hắn đẹp quá đi thôi.
Nhìn nam nhân, không thể chỉ xem bề ngoài, còn phải xem nội tâm. Ban Hằng ngữ trọng tâm trường* nói: Ta là nam nhân, còn có thể không biết chút tính toán này của nam nhân sao?
*lời nói thật lòng.
Nam nhân đều thích tính toán vậy à? Ban Họa lập tức hứng thú: Đệ nhanh nói cho ta một chút.
Miệng nam nhân nói dễ nghe đi nữa, tỷ đừng tin, quan trọng xem hắn làm gì. Ban Hằng trầm mặc một lát: Dù sao chắc chắn hắn sẽ không tốt như đệ đối với tỷ.
Đó là đương nhiên. Ban Họa gật đầu: Hằng đệ nhà ta là tốt nhất.
Hừ. Ban Hằng có chút kỳ quái hừ một tiếng: Đó là chắc chắn.
Không đúng, tỷ đừng nói sang chuyện khác. Ban Hằng nhìn chằm chằm Ban Họa: Tỷ, tỷ có thật lòng thích Dung Hà không. Nếu như tỷ không thích, chúng ta sẽ đi huỷ hôn, thà đắc tội hắn, cũng không thể để tỷ chịu uất ức.
Không, ta cảm thấy hắn thật thích hợp, trong nhà không có trưởng bối, nếu ta muốn ở lại nhà nɠɵạı, cũng sẽ không có người trông coi ta. Ban Họa cười nhẹ nhìn đệ đệ: Huống chi phóng nhãn toàn bộ Kinh Thành, còn có người nam nhân nào dáng dấp đẹp mắt hơn hắn, gả cho hắn sao mà ăn thua thiệt được. Nếu như hắn đối với ta không tốt, ta sẽ bỏ hắn về nhà, đúng hay không?
Tỷ... Thật chỉ bởi vì chuyện này mới gả cho hắn hay sao? Ban Hằng bán tín bán nghi nói: Tỷ, tỷ tuyệt đối không nên vì chúng ta, uất ức bản thân.
Đệ ngốc hay không đây. Ban Họa cười gõ trán Ban Hằng: Ta sẽ để bản thân chịu uất ức sao? d-đ-l-q-đ
Ban Hằng ôm đầu không nói chuyện, hắn vẫn có chút không yên lòng: Thế nhưng mà... Tỷ và Dung Hà không có bao nhiêu tình cảm.
Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, lúc trước ta và Trầm Ngọc đính hôn, cùng hắn ta có bao nhiêu tình cảm chứ? Ban Họa cực kỳ thoải mái: Mà mỗi ngày đều nhìn mặt Dung Hà, ta có thể ăn thêm mấy bát cơm, rất tốt.
Chuyện đó... Tỷ vui vẻ thì tốt. Ban Hằng suy nghĩ: Ta cảm thấy dáng dấp Thạch Tấn nhà Thạch Tướng gia cũng rất đẹp, không phải tỷ từ trước đến nay thích dạng tướng mạo đó sao?
Nhìn nam nhân, không thể chỉ xem hắn thế nào, còn phải xem người nhà của hắn và mình có thể ở chung hay không. Ban Họa cảm thấy mình với chuyện này, vẫn rất rõ ràng: Thạch Tấn quá nặng nề, không hợp với ta. Mà muội muội của hắn, ánh mắt nhìn ta không có ý tốt, ta mới không muốn chọc tức ŧıểυ cô tử đâu.
Ngược lại là, vị Thạch cô nương kia thông minh hơn tỷ...
Ban Họa lườm hắn một cái.
Không, xem xét thì tâm cơ hơn tỷ. Ban Hằng lập tức đổi giọng: Nhưng mà ta cảm thấy Dung Hà không hài hước hơn Thạch Tấn.
Nam nhân nhìn nam nhân, và nữ nhân nhìn nam nhân khác biệt đấy. Ban Họa một mặt cao thâm khó dò: Ta có thể khẳng định, Dung Hà có tình và thú vị hơn Thạch Tấn nhiều.
Ban Hằng ách một tiếng, sau đó cười đùa tí tửng nói: Ta mới mười lăm tuổi, không hiểu nam nhân bình thường, ta chỉ cần hiểu nữ nhân là được.
Điều đó càng khó khăn. Ban Họa đứng người lên, từ trên cao nhìn xuống Ban Hằng: Nữ nhân trên thế gian như quyển sách phức tạp nhất, cho dù là nam nhân thông minh trên thế gian, cũng không thể đọc hiểu hết toàn bộ quyển sách này.
Lời nói này... Thật giống như nam nhân chúng đệ cũng dễ hiểu vậy đó. Đột nhiên tính nam nhân trong Ban Hằng bạo phát: Vậy trên thế gian có