Edit:Đào Sindy
Trưởng Công Chúa nhìn nhi tử chạy về phía mình, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt giống như thiếu nữ đôi tám*, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng dịu dàng.
*mười sáu tuổi
Hành hành trọng hành hành, dữ quân sinh biệt ly*. Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai**... Tư quân lệnh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn***... Khí quyên vật phục đa͙σ, nỗ lực gia xan phạn****. Nắm tay Trưởng Công Chúa nằm trong tay Ban Hoài, thì thào nói: Nỗ lực gia... xạo phạn...
*đi đi lại đi đi. Cùng chàng sinh biệt ly
** Cách xa hơn vạn dặm.Mỗi người một phương trời.
*** Nhớ chàng người già héo. Chợt sắp hết tháng năm
**** Lời xưa thôi nói lại.Chỉ mong bữa thêm cơm
Bỗng nhiên tinh thần bà tỉnh táo lại, hai mắt sáng lên giống như ngôi sao trên trời.
Thuỷ Thanh à. Bà cười nhìn lấy nhi tử: Hoạ Hoạ của chúng ta tìm được ŧıểυ lang quân thật tuấn tú, trở về ta sẽ nói cho phụ thân con biết.
Dạ. Ban Hoài nghẹn ngào dạ một tiếng.
Bỗng nhiên, tay Trưởng Công Chúa vô lực rũ xuống, hai mắt sáng rỡ cũng chậm rãi nhắm lại, bà mỉm cười mà ngủ, chỉ là vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Ban Hoài hé miệng không ngừng run rẩy, thế nhưng ông không phát ra được tiếng nào, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, giống như nhảy ra ao cá, miệng cực lực há hốc, nhưng lại không biết nơi nào là cứu rỗi.
Đức Ninh Trưởng Công Chúa điện hạ... Đi.
Hầu Gia. Âm thị ôm Ban Hoài vào lòng, vỗ lung ông nhè nhẹ, trên rồi dưới. Rốt cục, Ban Hoài khóc ra tiếng, giống con yến non mất mẫu thân, một tiếng so với một tiếng càng tuyệt vọng, từng tiếng đẫm máu và nước mắt.
Ban Họa kinh ngạc ngồi dưới đất, thấp giọng nỉ non, giống như đã mất đi lý trí. Dung Hà nắm chặc tay nàng, từng chút từng chút móc mở ngón tay nàng, mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã sớm máu thịt be bét, không biết lúc nào bị móng tay nàng cấu nát, da thịt dính cùng một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.
Là ta vô dụng...
Dung Hà nghe rõ lời Ban Hạ nói, y nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng điệu kiên định nói: Không trách ngươi, đây không phải lỗi của ngươi. Y quay đầu lại, nhìn về phía ngự y quỳ ở bên ngoài: Tay Quận Chúa bị thương.
Vân Khánh Đế kịp phản ứng, phất tay để ngự y tới: Cẩn thận chút, đừng làm đau Quận Chúa.
Ngự y nhìn thấy Ban gia đang sinh ly tử biệt, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, nghe được mệnh lệnh Hoàng Thượng, mới giật mình hoàn hồn: Vâng. Khi ông ấy thấy rõ người nắm chặt cổ tay Phúc Nhạc Quận Chúa là ai, kinh ngạc nhìn Dung Hà một chút, lại cúi đầu xử lý vết thương trong lòng bàn tay Ban Họa.
Bệ hạ. Mấy người xử lí vết thương cho Ban Hoạ xong, Dung Hà đi đến trước mặt Vân Khánh Đế, quỳ xuống nói: Vừa rồi vi thần ngay trước mặt rất nhiều người, hủy danh tiết Quận Chúa, vi thần nguyện cưới Quận Chúa để bảo toàn mỹ danh của người.
Vân Khánh Đế và Hoàng Hậu nghe vậy sững sờ, chợt nhớ tới vừa rồi Dung Hà cõng Ban Họa vào đại điện, còn trước mặt Trưởng Công Chúa nói mình là phu quân Ban Hoạ. Đây vốn là kế tạm thời không thể coi là thật, nhưng hôm nay nơi này có ngự y cùng thái giám, nếu truyền đi quả thực không tốt cho thanh danh của Ban Hoạ.
Quân phách, trẫm biết ngươi là chính nhân quân tử, không đành lòng hủy danh tiết nữ tử, chỉ là... Vân Khánh Đế nhìn người Ban gia đang lâm vào bi thống: Hôn nhân là đại sự, ngươi không cần để bản thân uất ức.
Dung Hà trong Kinh Thành được nữ nhi bao nhà hâm mộ, nam tử này muốn cưới một người tài mạo song toàn, thân phận hiển hách cũng không phải là một việc khó, Ban Họa là nữ tử như vậy, chỉ sợ không phải dạng y thích.
Bởi vì lo lắng danh tiết nữ tử bị hao tổn, liền muốn cầu hôn, nam nhân như vậy đúng là quân tử khó có được.
Quận Chúa thiện lương đáng yêu, vi thần ngưỡng mộ Quận Chúa trong lòng, có thể cưới được nàng, chính là may mắn của vi thần. Dung Hà quỳ đại lễ với Vân Khánh Đế: Mong bệ hạ và nương nương làm mai thay vi thần.
Vân Khánh Đế âm thầm cảm khái trong lòng, quân tử như Dung Hà, nói chuyện như vậy đúng là bảo vệ mặt mũi cho nhà gái, để người ta tìm không ra chút sai lầm nào, mặc dù ông và Hoàng Hậu đều biết, Dung Hà vốn không thích Họa Họa, giờ phút này cũng nói không nên lời.
Ngươi chờ chút, đợi Trưởng Công Chúa...
Yết hầu Vân Khánh Đế giật giật, vành mắt đỏ nói không ra lời. Ông có ý tốt tìm lang quân như ý cho Ban Hoạ, nhưng lúc này, ông không mở miệng được, chỉ sợ Ban gia cũng không có lòng đàm hôn sự.
Người lễ bộ đến lại đi, hình như còn có những người khác đến, bốn người Ban gia chỉ biết ngơ ngác nghe theo Hoàng Đế phân phó,