Edit: Đào Sindy
Điện hạ. Thường ma ma đứng bên người Đức Ninh Trưởng Công Chúa, thần sắc có chút do dự nói: Sao ngài không nói chuyện này với Hầu gia?
Ân oán đời trước kết thúc tại ta là được. Trưởng Công Chúa nhìn ánh nến mờ nhạt trong phòng, nhận thuốc Thường ma ma đưa uống vào: Ta và Phò Mã có lỗi với hắn, không dạy hắn tiến bộ, không dạy hắn văn tài võ công, ta cũng không muốn dạy hắn thù hận.
Điện hạ. Trong lòng bàn tay Thường ma ma trống rỗng, trong phòng để lò sưởi, nhưng bà lại cảm thấy trong lòng lãnh lẽo: Hầu Gia sẽ hiểu khổ tâm của ngài, hắn cũng chưa từng trách người.
Hắn là một đứa bé tốt. Đức Ninh Trưởng Công Chúa cười, lúc này bà không phải Trưởng Công Chúa hoàng thất, mà là một mẫu thân bình thường: Cả đời ta dâng hiến nửa đời người cho hoàng thất, thời gian vui vẻ nhất đó là ở cùng Phò Mã, còn có hài tử làm bạn.
Điện hạ. Thường ma ma quỳ gối trước mặt Trưởng Công Chúa, tiếng nói run rẩy : Ngài phải bảo trọng thân thể thật tốt, Hầu gia và phu nhân hiếu thuận như vậy, Quận Chúa và Thế Tử cũng lớn, ngài còn chưa nhìn thấy bọn họ thành thân sinh con, ngài...
A Thường. Trưởng Công Chúa bỗng nhiên cười cắt ngang Thường ma ma: Ngươi nói, trong mấy vãn bối của ra, ai giống ta nhất?
Thường ma ma nắm chặt tay Trưởng Công Chúa, đỏ vành mắt nói: Phu nhân vừa xinh đẹp lại thông minh, điện hạ ngài có mấy phần quyết đoán.
Cũng không phải. Trưởng Công Chúa chậm rãi lắc đầu: Người Ban gia giống ta nhất, là Họa Họa.
Thường ma ma kinh ngạc nhìn Trưởng Công Chúa, dưới cái nhìn của bà, rõ ràng Quận Chúa giống Phò Mã, làm sao lại giống Công Chúa?
Gió lạnh gào thét bên ngoài, nhưng không có chút gió lạnh nào thổi vào trong nhà.
Lúc bản cung nhỏ tuổi, là đứa xinh đẹp nhất trong tất cả con cái của phụ hoàng, cũng chính lúc này, trong tất cả Công Chúa, phụ hoàng thiên vị ta nhất. Trưởng Công Chúa vuốt ve áo choàng hoa lệ trên người: Hoa phục mỹ thực, vàng bạc ngọc khí, thiên vị hết sức, để Công Chúa khác cực hận bản cung, thậm chí sử dụng thủ đoạn ám toán. Bản cung thích xem nhất là bộ dáng các nàng vắt hết óc dùng hết thủ đoạn, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không lay động được bản cung.
Xem như huynh trưởng ruột thịt của ta, cũng không được phụ hoàng yêu thích, thậm chí chính miệng phụ hoàng còn nói, nếu không phải lo lắng hoàng tử khác không đối tốt với ta, cuối cùng có lẽ ông sẽ không chọn huynh trưởng làm Thái Tử. Trưởng Công Chúa nhắm mắt lại, nhớ lại năm tháng trẻ tuổi: Thời điểm đó trên triều Đại Nghiệp, ai gặp bản cung cũng phải nhường ba phần.
Tiên y nộ mã, quyền thế tôn sùng, sau đó gả cho Phò Mã, bà vẫn như cũ là Công Chúa tôn quý nhất đương triều, phụ hoàng che chở cho bà cưỡi hạc về tây thiên, ngồi lên đế vị chính là huynh trưởng ruột thịt của bà.
Huynh trưởng có thể ngồi vững trên ghế Đế Vương, cũng nhờ binh quyền Phò Mã nắm chắc, giúp ông ta ổn định triều thần. Chỉ tiếc chim bay hết sức, người tài luôn ẩn núp, cuối cùng huynh trưởng cũng như những Đế Vương khác, làm Đế Vương tá ma giết lừa*. Cũng may ông ta còn tình nghĩa huynh muội, mặc dù để người ta tính kế Phò Mã trên chiến trường, nhưng không lấy mạng của ông ấy.
*lợi dụng việc xay lúa để giết lừa, cũng có thể hiểu là một ông vua mưu mô xảo quyệt.
Ông ta cho là mình tính toán không sai sót, lại quên trên đời có một câu nói Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Biết trượng phu mình quan tâm vô cùng, gặp phải ám toán của huynh trưởng ruột thịt, bà đã ngồi bất động cả ngày trong phòng.
Nàng giống ta lúc còn trẻ đấy. Trưởng Công Chúa ho khan vài tiếng, Thường ma ma bận bịu bưng một chén nước đến trước mặt bà.
Không cần. Trưởng Công Chúa đẩy chén ra, nhàn nhạt nói: Bản cung sinh ra ở hoàng thất Đại Nghiệp, chết cũng cần phải chết ở nơi đó.
Tay Thường ma ma run một cái, chén nước mật hắt mấy giọt trên mu bàn tay bà, cuối cùng trượt vào thảm biến mất không thấy gì nữa.
Gió tuyết thổi ròng rã một